Miêu Tiêu Bắc bọn họ ở trong phòng Khiết Liêu xem phim của Ninh Á Tình cả đêm, hôm sau mọi người ngủ tới trưa. Nhưng tất cả đều nghĩ bộ phim rất hay.
Lam Minh ngồi trên sô pha nhìn Cổ Lỗ Y nằm trên giường, ngáp dựa vào Miêu Tiêu Bắc.
Cổ Lỗ Y bây giờ đang trong thời gian ham học hỏi, đối với tất cả mọi thứ đều rất hiếu kỳ, cái gì cũng muốn thử.
Miêu Tiêu Bắc mua cho nó rất nhiều thiết bị kỹ thuật số, đứa nhỏ chơi rất vui. Cho nên nó giới thiệu cho mọi người rất nhiều thứ mới mẻ, kể cả bộ phim truyền hình hôm qua.
“Này.” Miêu Tiêu Bắc nằm lỳ trên giường, hỏi Lam Minh, “Có cảm giác kì lạ không?”
“Có gì lạ?” Lam Minh ngẩng đầu.
“Chúng ta cùng xem phim cả đêm, mọi người đều có mặt chỉ không thấy Tiêu Hoa!” Miêu Tiêu Bắc chớp mắt, “Hình như có người không vui nha!”
Lam Minh cười, “À, có thể hiểu.”
“Đây có thể là một cơ hội!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Để Tiêu Hoa hiểu trái tim mình, có thể tiếp nhận Khiết Liêu.”
Lam Minh dùng quả đấm nâng cằm, “Ừm, cậu rất để ý chuyện của người khác, còn chuyện của mình thì chẳng hiểu gì cả.”
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc xoay người, Cổ Lỗ Y túm lấy áo hắn, “Cục cục!”
“Radio?” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt, “Mua radio?”
“Cục!” Cổ Lỗ Y gật đầu.
“Radio đúng là rất tiện.” Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, “Nhưng mà Cổ Lỗ Y, bây giờ ngoại trừ cho mấy chú tài xế, thời này ít ai xài tới nữa, hình như học sinh thi nghe thỉnh thoảng có dùng tới.”
“Mua radio để làm gì?” Lam Minh cũng không rõ.
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y chỉ vào tiết mục mà dân mạng đề cử, “Muốn nghe thử!”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Cổ Lỗ Y, trò chuyện đêm khuya thì hầu hết đều là chuyện tình yêu người lớn, không được nghe.”
Hầu hết là chuyện người lớn? Lam Minh dựng lỗ tai, lại gần nói, “Bắc Bắc, mua một cái đi!”
Miêu Tiêu Bắc nhìn trời, chỉ thấy Cổ Lỗ Y vui sướng, ngồi trên vai Lam Minh, cả hai cùng ngẩng mặt nhìn hắn, hai mắt bắn sao!
Thở dài, Miêu Tiêu Bắc quyết định buổi chiều dẫn người đi mua radio.
Sau khi ăn cơm trưa, mọi người đều chia nhóm ra ngoài.
Sishir và Long Tước đi xem phim, Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc đưa Cổ Lỗ Y đi mua radio.
Trong nhà còn lại Khiết Liêu và đám sói con, Tiêu Hoa vừa nghe điện thoại vừa nhíu mày, “Vậy sao… được rồi, buối tối tôi sẽ đến.”
“Buổi tối có công việc?” Bạch Lâu đang lướt mạng, hỏi Tiêu Hoa.
“Ừ.” Tiêu Hoa gật đầu, “Tham gia một bữa tiệc từ thiện.”
“Lại tiệc tối?” Khiết Liêu cau mũi, hắn ghét nhất là là tiệc tối này nọ, đồ ăn vừa ăn không no vừa khó ăn, còn phải nhìn một đống đàn bà phụ nữ vác cái mặt mấy ký phấn tới.
“Cậu có thể không đi.” Tiêu Hoa nói, “Công việc thôi, tôi đi một mình cũng được.”
Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc còn có Bạch Lâu, đều chú ý biểu tình của Tiêu Hoa thay đổi. Đảo mắt nhìn sang Khiết Liêu, Khiết Liêu vẫn như cũ, thần kinh thép nhún vai nói, “Không sao, dù sao cũng đâu phải lần đầu.”
“Không cần.” Tiêu Hoa đột nhiên từ chối, “Không cần đi, tôi đi một mình được rồi.”
Khiết Liêu ngây ra, khẽ nhíu mày nhìn Tiêu Hoa, “Tại sao không cho tôi đi?”
“Khụ khụ, nói chung tôi đi một mình, tối qua chẳng phải xem phim cả đêm sao, hôm nay nên đi ngủ sớm đi.” Nói xong liền chạy đi thay quần áo.
Mọi người nhìn nhau, có chút không hiểu tại sao Tiêu Hoa lại mất hứng vì bữa tiệc tối, hay là tối nay có chuyện không muốn để Khiết Liêu biết?!
Khiết Liêu tất nhiên muốn đuổi theo hỏi cho ra lẽ, nhưng lại bị Lam Minh kéo đi mua radio.
“Radio gì?” Khiết Liêu bất đắc dĩ, vẫn bị Lam Minh kéo ra ngoài, Bạch Lâu nhìn hai bên, Phong Tiểu Vũ cũng ra ngoài dạo phố với Đa Mị, trong nhà chỉ còn mình mình. Cũng liền vội vã đuổi theo.
Mọi người đi dạo quanh siêu thị, radio bây giờ rất tiên tiến, có hình dạng nhỏ cũng xinh xắn lắm.
Miêu Tiêu Bắc chọn một cái có vẻ ngoài rất ngầu, Cổ Lỗ Y dù sao cũng là con trai, không thích mấy nhân vật hoạt hình lắm, thích ngầu.
Mua xong mọi người leo lên xe, Miêu Tiêu Bắc, Bạch Lâu còn có Cổ Lỗ Y cùng nghiên cứu nó dùng thế nào.
Khiết Liêu thì vẫn ngồi phía sau bực bội, Lam Minh vỗ vai hắn, “Có chuyện gì?”
Khiết Liêu không nói tiếng nào, có vẻ rất buồn bực.
Lam Minh cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Phong Danh Vũ, hỏi cô Tiêu Hoa tham gia tiệc từ thiện gì, ở đâu.
Phong Danh Vũ ngẩn người, “Tiệc từ thiện gì?”
Lam Minh cũng sửng sốt, “Tiêu Hoa nói tham gia tiệc từ thiện mà.”
Vừa dứt lời đã bị Khiết Liêu cướp điện thoại, “Tiêu Hoa đi đâu vậy?”
“À, hôm nay hẹn ông chủ Dương Thiên của bên Thiên Hồng, bàn chuyện làm ăn, haha. Hợp tác một bộ phim mới.”
“Dương Thiên là ai?” Khiết Liêu khẽ nhíu mày.
“À là một ông chủ rất dễ nhìn nha!” Phong Danh Vũ cười híp mắt, “Cái loại ông chủ đẹp trai tài giỏi mà con gái hay nói đó, có người nói là CP với Tiêu Tiêu nha ~”
Khiết Liêu nhướn mày, “Hẹn ở đâu?”
“Nhà hàng Tây Duyệt.” Phong Danh Vũ nói, “Còn có…”
Nhưng mà Phong Danh Vũ còn chưa nói xong, Khiết Liêu đã cúp máy xuống xe.
“Ê!” Miêu Tiêu Bắc đảo mắt nhìn Lam Minh, “Hắn đi đâu vậy?”
“Bắt kẻ thông dâm đi.” Lam Minh nhún vai, “Chắc cái ông chủ Thiên Hồng gì đó sẽ bị Khiết Liêu đánh chết.”
“Đi mau, tránh để lát nữa gây tai họa!” Miêu Tiêu Bắc bảo Lam Minh mau lái xe. Lúc này Khiết Liêu đã cản một chiếc taxi, leo lên chạy về phía nhà hàng Tây Duyệt.
Lam Minh bọn họ không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu đều lo, sợ sự việc lát nữa sẽ xảy ra theo hướng không thể cứu vãn. Cổ Lỗ Y vẫn đang đeo tai nghe, phát hiện có vài kênh radio rất thú vị.
Nhà hàng Tây Duyệt cách chỗ này không xa.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ dừng xe trước cửa, Miêu Tiêu Bắc đạp Lam Minh xuống xe, bởi vì chỉ có hắn mới ngăn được Khiết Liêu.
Lam Minh sau khi xuống xe, quả thật đuổi kịp Khiết Liêu vừa mới xuống taxi, kéo hắn lại, “Cậu bình tĩnh lại đi!”
Khiết Liêu xoay đầu nhìn, trong mắt không hề có sự xung động hay nổi giận, chỉ tương đối nghiêm túc, “Chuyện gì nữa?”
Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y cũng xuống xe, Bạch Lâu để phục vụ lái xe vào bãi, đuổi theo. Mọi người thấy sắc mặt Khiết Liêu đều kinh ngạc, “Ai da, hình như Khiết Liêu có chút khác lạ nha.”
“Tôi chỉ đến xem người đó là ai.” Khiết Liêu nhún vai, “Nếu quả thật là người tốt, hắn thích một con người vẫn tốt hơn một con sói như tôi.”
Miêu Tiêu Bắc há miệng, Cổ Lỗ Y ở trong balo cũng mở to mắt nhìn Khiết Liêu, ra vẻ rất thông cảm.
Khiết Liêu nhìn mọi người, “Mọi người tưởng tôi vào đó sẽ đại khai sát giới phải không? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cậu…” Miêu Tiêu Bắc có chút không nỡ nhìn Khiết Liêu, “Nói không chừng có hiểu lầm gì đó, vào xem đi.”
“Tôi biết xử lý, không cần lo.” Nói xong Khiết Liêu xoay người đi vào nhà hàng.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ xoay mặt nhìn nhau, do dự mãi vẫn đi theo vào trong.
Mọi người lên tầng trên cùng, nhìn xung quanh, nhìn thấy Tiêu Hoa ở xa xa đang ngồi chung với một chàng trai anh tuấn, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không khí rất hợp.
Khiết Liêu khẽ nhíu mày, Lam Minh ở bên cạnh nhỏ giọng nói, “Nhìn có vẻ lớn hơn cậu, chắc cỡ tuổi Tiêu Hoa.”
Bạch Lâu cũng phát biểu ý kiến, “Tuổi có lớn hơn cậu cũng chưa chắc mạnh bằng cậu, có tiền thì sao chứ, chúng tôi ở đây là chỗ dựa của cậu!”
Khiết Liêu nghe Bạch Lâu nói xong, không còn tức giận gì nữa, Miêu Tiêu Bắc vỗ vai an ủi hắn, “Đừng suy nghĩ lung tung, còn chưa biết rõ ràng mà, nói không chừng chỉ là bạn bè bàn chuyện làm ăn thôi!”
Lúc này phục vụ mời bọn họ vào bàn.
Bởi vì vị trí của Tiêu Hoa rất yên tĩnh, giữa mỗi bàn đều có màn trang sức bao vây, nên tạm thời không phát hiện Khiết Liêu bọn họ.
Miêu Tiêu Bắc bảo phục vụ cho mình ngồi một bàn trong góc gần Tiêu Hoa nhưng không bị phát hiện.
Sau khi ngồi xuống, Khiết Liêu vểnh tai lên nghe, Lang vương mà, nhĩ lực tất nhiên rất tốt, bởi vậy bên kia nói gì hắn đều nghe thấy rất rõ.
Tiêu Hoa và Dương Thiên cũng không nói chuyện làm ăn, hình như chỉ nói chuyện phiếm.
“Ngày mai tôi mở một hồ bơi.” Giọng nói của Dương Thiên dịu dàng. Khiết Liêu có chút mất tự nhiên, nhìn đi chỗ khác không nói tiếng nào.
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, Cổ Lỗ Y trong balo cục cục mấy tiếng. Miêu Tiêu Bắc gọi món, vừa đút cho nó vừa nháy mắt với Lam Minh.
Lam Minh không hiểu lắm. Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Cổ Lỗ Y nói Dương Thiên có ý với Tiêu Hoa, trong tạp chí đều nói như vậy!”
“À mà lâu rồi tôi không gặp cậu.” Dương Thiên có vẻ có chút oán giận, “Trở về bao lâu rồi cũng không gặp được.”
“Haha, tôi hơi bận.” Tiêu Hoa thuận miệng đáp, “Sao Lưu Doanh còn chưa về? Đi toilet lâu quá rồi.”
“Không sao đâu, có trợ lý đi cùng mà.” Dương Thiên cười cười.
Mọi người đều sửng sốt.
Trong nháy mắt, Miêu Tiêu Bắc liền rõ tại sao Tiêu Hoa không cho Khiết Liêu đi theo! Thì ra còn có Lưu Doanh!
“Cục cục!”
Cổ Lỗ Y liền nói vài câu, Miêu Tiêu Bắc nói với Khiết Liêu, “Cổ Lỗ Y nói, phim mới của Lưu Doanh có thể là bộ phim Dương Thiên và Tiêu Hoa hợp tác, hôm nay là bàn việc chính sự!”
Khiết Liêu cũng có chút ngây ra, tuy rằng hắn rất thẳng thắn và đơn giản, nhưng hắn không ngốc, có chút hiểu vì sao Tiêu Hoa không cho mình gặp Lưu Doanh, là vì ghen tị!
Khiết Liêu đứng lên đi ra ngoài.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau, Bạch Lâu cũng không biết hắn muốn làm gì.
“Ngốc quá!” Cổ Lỗ Y vừa nhai đồ ăn Miêu Tiêu Bắc đút cho, vừa thầm thì.
Lam Minh không hiểu, cảm thấy đứa nhỏ này thật hư, liền hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Nó lại phát hiện cái gì?”
“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc nói, “Cổ Lỗ Y nói, tối nay Khiết Liêu chắc chắn thắng!”
Thắng? Mọi người xoay đầu nhìn, đều không hiểu được.
Lưu Doanh ở trong toilet rửa tay rất lâu, trợ lý nói, “Sao còn chưa ra?”
“Không thích.” Lưu Doanh thở dài, “Còn tưởng Tiêu Hoa sẽ dẫn Khiết Liêu theo, bình thường đều đi theo mà!”
“Chẳng phải mới đi ăn mừng thất tình sao, muốn làm người thứ ba?” Trợ lý có chút khinh bỉ.
“Làm gì có!” Lưu Doanh lấy son môi, “Nhìn một cái bộ không được sao! Không cho tôi yêu thầm à!”
Trợ lý bất đắc dĩ đưa Lưu Doanh ra ngoài, mới tới cửa đã thấy Khiết Liêu đứng ở hành lang.
Lưu Doanh vừa mừng vừa sợ, “Khiết Liêu!”
Khiết Liêu cũng thấy cô, đương nhiên trên thực tế là đứng chờ, “Trùng hợp vậy?”
“Đúng thế!” Lưu Doanh cười, “Cậu đến tìm Tiêu Hoa?”
“Cũng gần xong rồi, cậu ăn cơm chưa? Cùng vào ăn cơm đi, ốc sên ở chỗ này rất ngon!” Lưu Doanh lập tức lên tinh thần, cười hì hì kéo Khiết Liêu tới chỗ Tiêu Hoa.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ lập tức cúi đầu ăn cơm để không bị phát hiện.
Bọn họ đi tới chỗ Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy Khiết Liêu liền ngẩn ra, lúng túng há miệng.
Khiết Liêu chỉ cười không nói.
Dương Thiên lại cười, “Lưu Doanh. Hèn chi đi chậm vậy, hẹn hò với anh đẹp trai?”
Dương Thiên không biết quan hệ giữa Tiêu Hoa và Khiết Liêu, Tiêu Hoa thì xanh mặt, “Khiết Liêu, sao cậu lại tới đây?”
Khiết Liêu bước tới chỗ trống bên cạnh hắn, “Danh Vũ nói anh tới đây ăn cơm, tôi thấy trời tối rồi nên đến đón anh về.”
Lúc Khiết Liêu thốt ra câu này, Dương Thiên rất giật mình, “Hai người sống chung?”
“Ừ.” Tiêu Hoa gật đầu, Khiết Liêu ngồi xuống ghế. Thấy trong dĩa của hắn có ít đồ ăn liền nói, “Ăn ít vậy tối về đừng có than đói!”
Tiêu Hoa có chút xấu hổ, giả bộ tự nhiên gắp đồ cho Khiết Liêu.
“Còn nữa.” Khiết Liêu thành thật nói, “Hôm nay đi mua radio với Bắc Bắc rồi bị bỏ đói.”
“Vậy hả.” Tiêu Hoa lập tức gọi phục vụ kêu thêm đồ ăn.
Khiết Liêu trang nhã cầm thực đơn, hỏi Lưu Doanh, “Lúc nãy cô nói ốc sên?”
“Đúng vậy!” Lưu Doanh và phục vụ đều nói đây là món đặc sản ở đây.
Sau đó Khiết Liêu tùy tiện gọi thêm vài món, trí lực và toàn bộ những tính ưu việt của thần ma đều được bộc lộ, Khiết Liêu học rất nhanh, phần lớn đều do nhìn Sishir luyện tập mà học được, hôm nay đều lấy ra dùng.
Miêu Tiêu Bắc cầm thực đơn che mặt, hỏi Lam Minh, “Khiết Liêu trông có vẻ rất thành thục, đâu có giống thiếu niên bất lương?”
Lam Minh sờ cằm, “Ừ, nhìn người không thể xem bề ngoài.”
“À.” Khiết Liêu vừa ăn vừa hỏi Tiêu Hoa, “Cơm nước xong đi xem phim hay về nhà ngủ?”
Tiêu Hoa có chút nghi ngờ Khiết Liêu bị cái gì. Dương Thiên và Lưu Doanh bị xem là không khí ở đối diện đều trợn tròn mắt.
Dương Thiên tương đối nhạy bén nhận ra quan hệ giữa hai người không đơn giản. Khiết Liêu còn có ý thị uy, chẳng lẽ… Nghĩ lại cảm thấy không đúng! Bản thân không chỉ ám chỉ một lần với Tiêu Hoa, Tiêu Hoa lại không có ý chấp nhận đàn ông!
Cổ Lỗ Y chọt chọt Miêu Tiêu Bắc, nó cũng muốn ốc sên!
Miêu Tiêu Bắc gọi cho nó một phần, thấy bên kia không có gì đáng lo, đều ăn xong cả rồi.
Khiết Liêu xử lý bữa cơm rất thành thục, Lưu Doanh ngồi đối diện thì mơ hồ cảm giác có gì khác thường.
Cô gần như có thể khẳng định Khiết Liêu có ý với Tiêu Hoa, vừa vặn Tiêu Hoa cũng đáp lại, vì vậy Khiết Liêu mới ra oai với Dương Thiên. Khó thấy được một người trẻ tuổi như Khiết Liêu lại áp được khí thế của Dương Thiên, với lại bản thân cô cũng thiên vị Khiết Liêu, âm thầm khen ngợi hắn!
Dương Thiên thì từ vui sướng trở thành thất vọng.
Bữa cơm đã kết thúc, Khiết Liêu đứng dậy kéo ghế ra giúp Tiêu Hoa, thái độ chu đáo lễ nghĩa, giống như đối xử với tình nhân, Lang vương đêm nay là nổi bật nhất.
Cổ Lỗ Y ở bên kia ợ một cái, vỗ vỗ bụng, mỉm cười nhìn Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, thấy chưa, đã nói là Khiết Liêu thắng mà!
Ra khỏi nhà hàng, Khiết Liêu chui vào xe Tiêu Hoa.
“Sao đêm nay cậu lại…” Tiêu Hoa còn chưa nói xong, Khiết Liêu đã đè hắn xuống hôn.
Xa xa Dương Thiên vừa lúc nhìn thấy, trong nháy mắt như bị tạt gáo nước lạnh, quả nhiên!
Lưu Doanh vỗ vai hắn, “Đi nhậu không?”
“Đi nhậu?”
“Chẳng phải hai đứa thất tình hết sao? Đi chúc mừng!”
Dương Thiên không nói gì.
Sau đó mọi người lái xe về nhà.
Về tới nhà cũng đã nửa đêm, Cổ Lỗ Y mở radio, nằm trên giường, tay nắm đuôi Fanny lắc lắc, tai nghe kênh phát thanh “Tâm sự đêm khuya”.
Miêu Tiêu Bắc buồn ngủ nằm trên giường, Lam Minh thì vểnh tai nghe động tĩnh phòng kế bên, nghĩ xem tối nay Khiết Liêu có ra tay hay không.