Rời khỏi salon của Mike, Khiết Liêu ngẩng mặt lên trời thở ra một hơi.
Lam Minh cũng thấy không khí bên ngoài dễ chịu hơn, đảo mắt, thấy trước cửa có không ít nữ sinh tụ tập.
“Đám người này làm gì vậy?” Lam Minh có chút khó hiểu.
Những nữ sinh đó đều nhìn chằm chằm vào Miêu Tiêu Bắc, còn có Tiêu Hoa nữa, đương nhiên sau đó quét qua bốn người, bắt đầu trở nên hưng phấn, vây lại một chỗ bàn tán.
Tiêu Hoa cũng không nhìn nhiều, leo lên xe, “Đó là fan đi canh thần tượng, bởi vì salon của Mike thường xuyên có ngôi sao đến làm tóc, cho nên bọn họ ở đây canh, lúc nào cũng thấy được vài người…”
Tiêu Hoa còn chưa nói xong, liền thấy cửa mở ra, một đại mỹ nữ từ bên trong bước nhanh ra ngoài. Thiệt là long lanh, y như mấy cái đầu búp bê trong phòng làm việc của Mike, đẹp tới không có khuyết điểm.
“Người đó nhìn quen nha!” Miêu Tiêu Bắc dựa vào cửa sổ nhìn, Cổ Lỗ Y bám vào, “Cục cục!”
“Búp bê?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, nhìn nó.
“Cô ta là diễn viên mới.” Tiêu Hoa có chút thưởng thức đẩy kính mắt, “Tên là Lưu Doanh, rất lợi hại, gia cảnh tầm thường, trời sinh đã đẹp, nhưng mà lúc đi thi hoa hậu lại bị người ta hại, loại ở vòng ba. May mà Danh Vũ tinh mắt chọn trúng cô ta, năm trước quay một bộ, là người mới có điều kiện tốt nhất, năm nay có thể là ảnh hậu, diễn rất tốt, cũng rất nỗ lực.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, Cổ Lỗ Y hưng phấn kể cho Miêu Tiêu Bắc nghe nội dung phim mà Lưu Doanh đóng, Miêu Tiêu Bắc biết, hôm kia Cổ Lỗ Y mới xem bộ phim Lưu Doanh diễn, khóc quá trời khóc.
Lam Minh ngồi ở ghế tài xế, thờ ơ quan sát — Ừ, cô gái này có cảm giác không tệ, chỉ là, con người hình như luôn thích mưu cầu danh lợi, sắm vai người khác.
Lưu Doanh chụp ảnh với fan sau đó ký tên xong, bước nhanh tới chỗ Tiêu Hoa bọn họ, phất tay, có vẻ đã nhìn thấy.
Tiêu Hoa kéo cửa kính xuống, Lưu Doanh bước tới bên cửa sổ, “Ông chủ Tiêu.”
“Trùng hợp vậy?” Tiêu Hoa gật đầu.
Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên cảm giác Cổ Lỗ Y chui ra ngoài nhìn lén, lập tức cản nó lại, Cổ Lỗ Y từ trong balo đưa ra cây viết với quyển sổ.
Miêu Tiêu Bắc không nói gì, kéo balo ra nhìn nó.
Hai mắt Cổ Lỗ Y hiện ngôi sao, ẹo tới ẹo lui — Muốn chữ ký, muốn chữ ký!
Miêu Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là cầm lấy sổ và bút, đưa cho Lưu Doanh.
Lưu Doanh vui vẻ nhận lấy, hỏi, “Ký cho ai?”
“Ghi là, tặng Cổ Lỗ Y dễ thương.” Miêu Tiêu Bắc vừa dứt lời, lại cảm giác balo ẹo tới ẹo lui, Cổ Lỗ Y chắc đang lăn lộn.
Lưu Doanh ký xong, trả lại cho Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nhìn thử, chữ viết rất đẹp, nhét vào balo cho Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y cầm xem, lăn trên bụng Fanny, rất thỏa mãn.
“Xe tôi ở bên kia, đi trước.” Lưu Doanh cúi chào mọi người, trước khi đi còn cố tình phất tay với Khiết Liêu, nói với hắn, “Bye Khiết Liêu.”
Khiết Liêu mở to mắt nhìn cô một cái, có vẻ như đang suy nghĩ cái cô này là ai?
Lưu Doanh có chút mất mát, lặng lẽ bỏ đi.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau, giật mình vô cùng — Cô đó thích Khiết Liêu?!
Tiêu Hoa kéo cửa lên, tâm trạng có vẻ không tốt.
“Nè.” Miêu Tiêu Bắc hỏi Khiết Liêu, “Cổ là ai vậy?”
Khiết Liêu nhún vai, “Sao tôi biết? Một cô gái?”
“Cậu cứu người ta một mạng, không nhớ sao?” Tiêu Hoa liếc hắn.
Khiết Liêu không hiểu, “Có hả?”
“Hôm đó cậu theo tôi tới trường quay, lúc đó bị cháy, cậu cứu cô ta ra khỏi đám cháy, quên rồi?”
Khiết Liêu gãi đầu, “Đậu má! Bọn họ gạt tôi nói anh ở trỏng, nếu không tôi cũng không chạy vào, ông đây ghét nhất là lửa!”
Mọi người nghĩ lại thấy cũng phải, Khiết Liêu là lang vương, nhưng dù sao cũng là nhà họ chó. Sợ lửa là bản năng, cơ mà suy nghĩ cẩn thận một chút, Khiết Liêu nói câu này cũng phải, vì Tiêu Hoa, là lửa cũng phải chạy vào! Đúng là họ nhà chó.
“Khụ khụ.” Tiêu Hoa tất nhiên đã hiểu, ho khan một cái, “Lần đó cậu ôm cô ta cứu ra ngoài, cô ta vẫn luôn tìm cậu, sau khi tôi chỉ cho cô ta biết, mỗi lần gặp cậu đều chào, quên rồi?”
Khiết Liêu nhún vai, “Ai biết, tôi rất ít quan tâm con người, đặc biệt là con gái.”
“Tại sao?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Cậu phân biệt giới tính?”
“Không phải.” Khiết Liêu nói, “Tôi luôn cảm thấy, con gái là cái loại đụng một cái sẽ chết, vô cùng nhu nhược!”
Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa đều giật khóe miệng.
Lam Minh ngáp một cái, “Ừ, đúng là nhìn chịu không nổi!”
Miêu Tiêu Bắc không nói gì, cũng không đánh hắn.
“Trời ơi!” Miêu Tiêu Bắc nhớ ra, “Lúc nãy thật ra có thể hỏi Lưu Doanh vài câu, không chừng cô ta biết được gì đó, về thợ làm tóc kia.”
Tiêu Hoa ngẩn người, cảm thấy có lý, đang định nhìn xem xe cô ở đâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính.
Quay cửa xe xuống, chỉ thấy Lưu Doanh ôm túi đứng bên ngoài, “Xe tôi bị hư, có thể cho tôi quá giang một đoạn không?”
Tiêu Hoa gật đầu, thảo nào không nghe thấy gì, cửa xe chưa mở mà đã biết xe hư, hay thật. Tiêu Hoa vốn là người tốt bụng, nhưng hôm nay không biết sao có chút sắc bén, liền hỏi, “Xe hư? Tôi giúp cô xem thử?”
“A…” Lưu Doanh cười cười, có chút lúng túng lắc đầu, “Không cần, tôi kêu xe tải tới kéo về rồi.”
Tiêu Hoa gật đầu, định mở cửa xe thì Lưu Doanh đã đi qua bên Khiết Liêu, mở cửa xe bước lên.
Cổ Lỗ Y nhìn ra ngoài qua khe hở dây kéo, nâng cằm, nó thật sự rất thích vai diễn của Lưu Doanh.
Khiết Liêu ngồi sát vào trong, kế bên là Tiêu Hoa, tâm trạng thật ra không tệ.
“Lần trước chưa nói cám ơn anh.” Lưu Doanh chủ động cám ơn Khiết Liêu.
Khiết Liêu nhún vai, dù sao cũng chỉ tiện thôi.
“Khiết Liêu, anh bao nhiêu tuổi?” Lưu Doanh chủ động nói chuyện.
Khiết Liêu chưa từng trò chuyện với con gái, đang định trả lời là mấy trăm tuổi, nhưng bị Tiêu Hoa liếc một cái, trả lời thay, “Vừa mới 18.”
Khiết Liêu hung hăng trừng mắt, Tiêu Hoa nhướn mày với hắn — Dám cãi không?!
Khiết Liêu liền xìu xuống, tùy anh, muốn bao nhiêu tuổi thì bấy nhiêu tuổi.
“Mười tám?” Lưu Doanh có chút thất vọng, còn tưởng là hai mươi mấy, ai ngờ còn nhỏ hơn mấy tuổi, “Tôi lớn hơn cậu 5 tuổi, một bà cô quái dị.”
Khiết Liêu gật đầu, Miêu Tiêu Bắc trừng mắt — Không có lễ phép gì hết!
Khiết Liêu không biết ăn nói, khó hiểu nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Chợt nghe Miêu Tiêu Bắc an ủi Lưu Doanh, “Không có, nhìn trẻ lắm.”
Lam Minh có chút khó chịu, tốt với con gái làm gì chứ?!
Khiết Liêu suy nghĩ một chút, con người chắc ai cũng thích được khen đi, vẫn nên trưởng thành một chút, nếu không sẽ bị chê cười. Liền gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lưu Doanh, thấy cũng không tệ, “Ừ, còn trẻ đẹp.”
Lưu Doanh trong nháy mắt đỏ mặt.
Khiết Liêu chỉ nói một sự thật khách quan mà thôi, cũng không phải muốn nịnh Lưu Doanh, hắn cũng không phải con người, không hiểu mấy cái này. Chỉ nói ra suy nghĩ của mình, không hề biết khi nữ sinh nghe nam sinh nói câu này là có hảo cảm với đối phương.
Tiêu Hoa không nói gì, nhưng sắc mặt rất khó coi, Miêu Tiêu Bắc nhìn vẻ mặt của hai người, nghĩ… Có thể là một cơ hội tốt kích thích bọn họ.
Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc hăng hái bừng bừng tạo cơ hội cho người ta, vươn tay nhẹ nhàng chọt một cái bên hông Miêu Tiêu Bắc.
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc che hông đi.
Tiếng động này làm Lưu Doanh ngẩng đầu, sau khi thấy Lam Minh, vươn tay che miệng lại, lòng nói trong xe Tiêu Hoa sao toàn mỹ nam thế này, nhưng đều mang phong cách nước ngoài.
“À.” Miêu Tiêu Bắc biết Lam Minh kêu hắn bàn chuyện chính sự, hắn liền hỏi Lưu Doanh, “Cô thường xuyên đến đây?”
“Đúng vậy.” Lưu Doanh gật đầu, “Thợ làm tóc ở đây rất giỏi, làm rất đẹp!”
“Vậy cô có biết một thợ làm tóc trên tay có hình xăm chữ mỹ không?”
Lưu Doanh ngây ra một lúc, cười rộ, “Cái đó không phải hình xăm!”
Mọi người đều không hiểu, “Không phải hình xăm?”
“Đúng vậy.” Lưu Doanh gật đầu, “Ai cũng có hết! Đây là quy định của Mike.”
“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc lần đầu tiên nghe thấy, tại sao lại có quy định này?
“Mike á, muốn mọi người mọi lúc đều phải nhớ kỹ, biến mỗi một vị khách trở nên xinh đẹp nhất. Trong lúc làm việc ở salon, hay những lúc sáng tạo, mỗi người đều phải viết một chữ mỹ trên tay. Lúc về có thể lau sạch, đương nhiên có những người sợ phiền, cho nên vẫn giữ.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Thì ra là vậy.”
Mọi người không khỏi có chút mất hứng, bởi vì vất vả lắm mới có manh mối, giờ lại mất.
“Có người đàn ông nào đeo mặt nạ không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có biết không?”
Lưu Doanh lắc đầu, “Tôi sợ nhất là người đeo mặt nạ!”
Mọi người hỏi một vòng, không thu hoạch được gì, đều uể oải.
“À!” Lưu Doanh như nhớ tới cái gì, vỗ tay một cái, “Theo tôi được biết, những cậu con trai, Mike đều muốn phải có tướng mạo xinh đẹp, cho dù là song tính hay trai thẳng hay đồng tính, bọn họ bình thường đều tới một câu lạc bộ chơi… ở đó có người đeo mặt nạ.”
“Chỗ đó là câu lạc bộ gì?” Tiêu Hoa lại thấy có chút hy vọng.
“Hình như là quán bar Ma Gương.”
Một câu này của Lưu Doanh làm lòng mọi người khẽ động… Đối mặt rồi! Ma Gương!
“Các anh muốn đi? Dẫn tôi theo với!” Lưu Doanh thấy rất hứng thú, “Bạn tôi đã tới đó rồi, bọn họ nói chơi rất vui, mỗi ngày ở giữa sảnh sẽ được đặt một chiếc gương lớn, là ma gương! Để người đẹp nhất đêm đó soi vào, chiếc gương sẽ có phản ứng! Cảm giác như công chúa Bạch Tuyết và hoàng hậu trong truyện cổ tích.”
Miêu Tiêu Bắc bọn họ đều nhíu mày, một trò chơi ấu trĩ!
“Quán bar đó ở đâu?” Miêu Tiêu Bắc lấy vở ra ghi lại.
“Ở…”
Lưu Doanh nói tới đây đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào balo của Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn, cả kinh — Cổ Lỗ Y đang bám vào miệng balo nhìn Lưu Doanh, bị cô nhìn thấy, thằng nhóc này quá sơ ý!
“Khụ khụ.” Lam Minh lập tức kéo khóa balo lại, nhưng Lưu Doanh lại hỏi, “Đó là cái gì vậy? Búp bê sao? Thật dễ thương!”
“… Là mèo thôi, cô nhìn nhầm rồi.” Miêu Tiêu Bắc nói xong, ôm Fanny ra cho Lưu Doanh nhìn.
“Con mèo thật dễ thương, tôi còn tưởng mình hoa mắt, có một con búp bê bỏ túi.”
Cổ Lỗ Y nhìn Fanny bị Lưu Doanh cọ tới cọ lui, bực bội nhìn Lam Minh.
Lam Minh nhướn mày — Chịu thôi, ai biểu ngươi là tiểu bạch long làm chi. Cổ Lỗ Y buồn bực ngồi trong túi, lấy sữa uống! Mượn sữa giải sầu.
“Cái quán bar đó không giới hạn nam hay nữ, nhưng người vào đó phải chấp nhận đồng tính, cho nên…” Lưu Doanh trả Fanny lại cho Miêu Tiêu Bắc, hỏi Khiết Liêu, “Các cậu có phải không?”
Khiết Liêu ngẩng đầu nhìn cô, có chút không hiểu, hắn không nghe cô nói gì, chỉ lo cảm nhận mình ngồi sát Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa thì chỉ tập trung tinh thần trên người Lưu Doanh.
Lam Minh nhíu mày, ai tới bưng hai người này ném lên giường giùm đi, thế giới liền hòa bình!
Lưu Doanh cúi đầu ho khan, “Khụ khụ… Cậu thích con gái hay con trai?”
“Con người ai tôi cũng không thích.” Khiết Liêu nhún vai, “Ngoại trừ một người.”
Lưu Doanh mở to mắt, có đối tượng rồi? Liền thử thăm dò, “Có bạn gái rồi?”
Khiết Liêu lắc đầu, “Hắn là đàn ông.”
Lưu Doanh trong nháy mắt bị đả kích, quả nhiên! Đàn ông tốt hơn phân nửa đều có bạn trai, tại sao!
Tiêu Hoa không lên tiếng, nhưng tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn.
Sau đó Lam Minh lái xe đưa Lưu Doanh về nhà, Lưu Doanh hẹn mấy người bạn thân đi nhậu, chúc mừng bản thân kết thúc thầm mến!
Bọn họ lái xe về nhà.
Miêu Tiêu Bắc báo địa chỉ với Cảnh Diệu Phong, Cảnh Diệu Phong và Bạch Lâu thông qua tin nhắn của Ma Gương trên mạng, tìm được địa chỉ iP, tra được nơi bình luận chính là quán bar đó — Manh mối đã đủ!