“Tiểu Lâm không phải người sao?” Miêu Tiêu Bắc khẩn trương hỏi.
“Bây giờ còn chưa thể chắc chắn.” Lam Minh cũng nhíu mày, “À, Bắc Bắc, chẳng phải cậu nói lúc đụng vô bác sĩ Tào đó, lạnh tới bị thương sao?”
“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc giơ ngón tay cho Lam Minh xem.
“Nói cách khác, bác sĩ Tào đó chắc chắn có vấn đề!” Khiết Liêu nói một câu, “Bác sĩ Tào đó tuyệt đối không phải thần y! Thần côn thì có.”
Đêm khuya, Miêu Tiêu Bắc dựa vào lưng ghế, nhà Tiểu Lâm tắt đèn, xem ra đã đi nghỉ ngơi.
“Oáp…” Sphinx ngáp một cái, “Ai ra chủ ý cắm điểm vậy, không có ý nghĩa gì hết.”
Khiết Liêu và Lam Minh đều liếc mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc cũng ôm Cổ Lỗ Y mệt rã rời, thấy mọi người nhìn mình… Ra vẻ là ý kiến của mình, có thể do coi phim cảnh sát nhiều quá nên ghiền, đúng là như Sphinx nói — Thật vô nghĩa! Cắm điểm suốt đêm rất mệt mỏi, luôn nói nội bộ cảnh sát có nhiều bại hoại, nhưng những cảnh sát không bại hoại thật đúng làm người ta tôn kính.
“Con người thích làm nhiều chuyện tào lao.” Khiết Liêu nói, duỗi người tựa vào người Sphinx ngủ một giấc.
“Cục!” Cổ Lỗ Y dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm cổ Khiết Liêu kêu một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc cũng xoay đầu nhìn, trên cổ Khiết Liêu có đeo một thứ giống như bùa bình an.
“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y thầm thì, hai ngày trước nó thấy Tiêu Hoa cho hắn.
“Tiêu Hoa đưa cho cậu?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, Lam Minh cũng nhướn mày — Chẳng lẽ có hy vọng rồi?
“Mấy bữa trước không biết hắn đọc sách gì, nói thạch máu gà có thể làm cho người sói lúc có suy nghĩ hút máu mà không làm được sẽ giảm bớt đau đớn, cho nên mới đi lấy một cái.” Khiết Liêu rút khóe miệng, “Ngay cả việc người sói không hút máu cũng không biết, ngu ngốc! Làm mấy chuyện không có ý nghĩa gì hết.”
Miêu Tiêu Bắc nhếch khóe miệng, “Hắn quan tâm cậu mà… Sao, trong lòng có thấy ấm không?”
“Bớt mạnh miệng.” Sphinx dùng đuôi vỗ vào mặt Khiết Liêu, “Có tặng gì lại cho người ta chưa?”
“Tặng lại cái gì?” Khiết Liêu nhìn đi chỗ khác, “Ta không biết hắn thích cái gì.”
“Không nhất định phải là thứ hắn thích.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Vật tùy thân cũng được mà, cậu nghĩ đi, hắn cho cậu thạch máu gà, cậu vẫn đeo trên người, sau đó cậu tặng cho hắn ít đồ, hắn cũng đeo trên người, giống như ký hiệu vậy! Tín vật định ước đó!”
Khiết Liêu trừng mắt, sờ mũi một cái, có vẻ đã nghĩ ra gì đó, “Ừm…”
“Ê.”
Mọi người đang nghĩ cách cho Khiết Liêu theo đuổi Tiêu Hoa, Lam Minh đột nhiên thấp giọng nói, “Bóng đen bên kia là cái gì vậy?”
Mọi người đều sửng sốt, để không làm người khác chú ý, cho nên xe không mở đèn, cũng đã tắt máy xe, Lam Minh chỉ nhánh cây đại thụ trước nhà Tiểu Lâm, “Có thấy không?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn theo hướng ngón tay của hắn, “Hình như là bóng người!”
Đêm hôm khuya khoắt, cảnh này có chút dọa người, ngay trước nhà Tiểu Lâm, có một bóng người màu đen ngồi chồm hổm.
Trông hình dáng như người, đen thui, mặc dù hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng thần thái và cử chỉ của đối phương thì giống con dơi, khom người nhìn vào trong nhà, cảm giác không có ý gì tốt.
“Trộm sao?” Miêu Tiêu Bắc khẩn trương.
“Cậu nhìn cành cây nhỏ như vậy, người sống có thể đứng ở trển sao?”
“Cửa sổ mở!”
Mọi người nhìn thấy cửa sổ ban công lầu hai mở ra, một bóng nhỏ bé đi ra — Tiểu Lâm!
“Quen biết?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, Tiểu Lâm khôi phục hình dáng như trong màn hình ở trung tâm, cái loại cử chỉ máy móc khô khan.
Trong tay Tiểu Lâm có cầm một món gì đó, bởi vì xa quá nên không nhìn thấy, nó đưa vật đó cho bóng đen nọ.
“Chạy rồi!” Lam Minh mở cửa xe, mới nhảy xuống, bóng đen kia lập tức xoay đầu lại nhìn… phóng đi ngay, Lam Minh cũng lóe lên biến mất.
Miêu Tiêu Bắc cũng xuống xe, Sphinx phóng xuống, để Miêu Tiêu Bắc leo lên lưng, đuổi theo mùi của Lam Minh, Khiết Liêu cũng đuổi theo.
Không đuổi theo xa, ngay tới đầu đường đã dừng lại, bởi vì Lam Minh ngồi xổm giữa đường, không biết đang làm gì.
“Lam Minh?!” Sphinx dừng lại bên cạnh hắn, thả Miêu Tiêu Bắc xuống.
Miêu Tiêu Bắc bước lại gần xem, chỉ thấy trong tay Lam Minh có một hình nhân màu đen, hắn cau mày nhìn chằm chằm.
“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ, đưa tờ giấy cho hắn xem.
“Bóng đen vừa rồi để lại.” Lam Minh nhíu mày một cái, “Hình nhân thao túng, loại yêu ma này lâu rồi không thấy.”
“Tình hình không ổn rồi Lam Minh, là quỷ giám sát!” Sphinx dùng móng vuốt vỗ Lam Minh hai cái, “Rút!”
Lam Minh gật đầu, kéo Miêu Tiêu Bắc quay lại xe, Miêu Tiêu Bắc vẫn không rõ, “Quỷ giám sát là cái gì?”
“Con quỷ đó đang âm thầm giám sát, phái hình nhân đi làm việc… E là đã bứt dây động rừng!” Lam Minh đóng cửa xe, nổ máy, nhà Tiểu Lâm cũng mở đèn, ba mẹ của Tiểu Lâm đã đi tới ban công, Tiểu Lâm đưa tay chỉ chiếc xe của bọn họ cho hai người xem.
“Người nọ có thể khống chế hành vi của Tiểu Lâm.” Lam Minh vội vàng lái xe đi, bởi vì ba mẹ Tiểu Lâm đã cầm điện thoại, như là muốn gọi cảnh sát, có thể Tiểu Lâm nói với bọn họ, Lam Minh bọn họ đang theo dõi.
Vội vàng về tới EX, mọi người đều có chút mất hứng, nhưng đêm nay cũng có thu hoạch, tuy rằng bứt dây động rừng.
Lam Minh lấy hình nhân bằng giấy đưa cho Bạch Lâu xem, Bạch Lâu nhìn thấy liền cười nói, “Haha, quả nhiên là quỷ giám sát. Thảo nào có nhiều ánh mắt như vậy.”
“Quỷ giám sát rất lợi hại sao?” Miêu Tiêu Bắc kích động, “Những đứa bé đó sẽ chết?”
“Nếu như chỉ là quỷ giám sát, hẳn là không có năng lực lớn như vậy! Quỷ giám sát đều là thể ký sinh, phụ trợ người khác hành động, không thể hành động tự chủ! Hại chết người càng không có khả năng.”
“Xem ra, then chốt vẫn là bác sĩ Tào tủ lạnh đó.” Long Tước thuận miệng nói, tựa như có hàm ý khác.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, “Có manh mối rồi sao?”
“Chúng tôi đã điều tra thuộc tính của hắn, hắn lạnh như vậy, chắc là thuộc thần ma loại nhiệt độ cực thấp, có một loại có khả năng lớn nhất!”
Miêu Tiêu Bắc bọn họ thấy có manh mối, đều vây lại, trên màn hình máy tính của Bạch Lâu là ảnh giới thiệu thần ma, bên trên viết — Ma tuyết.
“Ma tuyết?!” Trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc nghĩ tới cảm giác lạnh buốt, thấy tên rất chính xác.
“Loại ma tuyết này rất thích lấy linh hồn của con nít làm thức ăn.” Bạch Lâu nói cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ manh mối tra được, “Bọn họ sẽ đóng băng linh hồn của đám nhỏ, giam cầm trong phạm vi thế lực của mình, sau đó mỗi ngày hút linh lực của tụi nó, linh lực của con nít so với người lớn lợi hại hơn rất nhiều!”
“Tiểu Lâm chúng ta nhìn thấy là không có linh hồn?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ tới vẻ mặt máy móc đờ đỡn của cậu bé, “Nhưng tại sao nó vẫn có thể nói chuyện và giao tiếp?”
…
“Tôi hiểu rồi.” Lam Minh tưởng tượng, lắc lắc hình nhân bằng giấy, “Lợi dụng thứ này!”
“Đúng là có thể nhập linh hồn vào, để tụi nhỏ làm vài chuyện do hắn chỉ định!” Tất cả mọi người nhíu mày, tình trạng của Tiểu Lâm thật không ổn.
Lúc này bên ngoài có chiếc xe dừng lại, Cảnh Diệu Phong cầm tư liệu chạy vào, “Tra được rồi, Tiểu Lâu!”
Tất cả mọi người nhìn Bạch Lâu, Bạch Lâu không nói lời nào xoay mặt đi, giả bộ như không quen biết hắn… Nhưng hành động này so với lạnh lùng ngày trước, càng giống như giận dỗi này nọ hơn, Miêu Tiêu Bắc dùng cùi chỏ thụi thụi Lam Minh — Chuyện tốt sắp tới rồi?!
Lam Minh ôm bả vai hắn nháy mắt, Miêu Tiêu Bắc nhìn theo ánh mắt của Lam Minh, chỉ thấy sau khi Khiết Liêu về liền không nói gì, ngồi chồm hổm bận rộn làm gì đó. Hiếu kỳ tới gần xem nhưng lại bị hắn che mất, không cho nhìn! Cầm đồ trong tay bận rộn làm làm, khiến mọi người hiếu kỳ. Tiêu Hoa ngồi trên sô pha cách đó không xa đang xem tư liệu, trên đùi là con sói con, không hề để ý.
“Tôi điều tra tình hình hồi phục của mấy đứa trẻ ở trung tâm này, thật khó tin!” Cảnh Diệu Phong lắc đầu, “Đúng là đáng sợ!”
“Có chuyện gì?” Mọi người có dự cảm không tốt.
“Người nhà của mấy đứa trẻ này đều lần lượt gặp bất trắc, kết cục hầu hết đều là nhà tan cửa nát, đứa trẻ bị gửi đi chỗ khác nuôi, gia đình thu dưỡng cũng gặp tình trạng y chang.”
“Rõ ràng có vấn đề!” Miêu Tiêu Bắc nghĩ bác sĩ Tào này cho dù có phải ma tuyết hay không, làm chuyện này cũng rất quá đáng rồi, lợi dụng tình yêu của cha mẹ với bất lực của căn bệnh.
“Đã có manh mối, vậy chúng ta chờ hay lập tức hành động?” Mọi người nhìn Lam Minh.
Lam Minh cười, “Tất nhiên là hành động… Mặc kệ hắn là ma tuyết hay ma mưa gì, mang theo bật lửa đốt chết hắn!”
Mọi người đều cười, Cổ Lỗ Y trang bị đầy đủ áo lông, ôm lò sưởi đi theo Miêu Tiêu Bắc, thề phải tìm ông nội kia để đốt báo thù!
Mọi người chạy suốt đêm tới trung tâm phục hồi, nhưng xe còn chưa đến đã nhìn thấy lửa cháy hừng hực phía xa.
“Cháy rồi!” Miêu Tiêu Bắc hét lên.
“Xe cứu hỏa đều ở đây!” Lam Minh dừng lại trước cửa chính, phát hiện có rất nhiều đứa trẻ ngồi chồm hổm phía trước, được đắp chăn, mở to mắt hoảng sợ nhìn ngọn lửa nuốt lấy trung tâm.
“Có chuyện gì?” Cảnh Diệu Phong giơ thẻ cảnh sát, một lính cứu hỏa nói với hắn, trung tâm đột nhiên bốc cháy, cũng may tụi nhỏ đều được cứu ra, nhưng bác sĩ kia chạy vào cứu đứa bé, đến bây giờ vẫn còn chưa ra.
“Bác sĩ Tào vẫn chưa ra?” Miêu Tiêu Bắc bọn họ nhìn nhau.
“Cảnh sát mấy anh lo sau đi, chúng tôi lo chữa cháy trước đã!” Lính cứu hỏa bận rộn một lúc, lửa cuối cùng cũng tắt, mà từ trong bệnh viện truyền ra tin dữ… Bác sĩ Tào bất hạnh bỏ mình. Chỉ lát sau, bọn nhỏ và nhân viên bệnh viện đều khóc rất thảm.
“Chết rồi?” Miêu Tiêu Bắc bọn họ thấy khó tin, cũng quá trùng hợp rồi, rõ ràng là tìm cách thoát thân!
“Thi thể đâu?” Cảnh Diệu Phong hỏi, lính cứu hỏa khiêng ra một thi thể bị đốt trụi, cháy tới không thể nhận rõ thân phận!
Mọi người đều im lặng không lên tiếng, Cảnh Diệu Phong gọi cảnh viên tới, đem thi thể về khám nghiệm, xác nhận thân phận.
“Bọn họ có bị thương không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi lính cứu hỏa.
“Không có, lúc nãy nhân viên của bệnh viện đã xác nhận nhân số, không có ai bị thương.”
“Nếu mấy đứa trẻ đã được cứu ra, bác sĩ Tào còn chạy vào trong làm gì?” Bạch Lâu có chút không rõ.
“Có vẻ là nhớ nhầm, ông ấy cho là bên trong còn một đứa, cho nên chạy vào cứu người… Sau đó thì bất hạnh gặp nạn.” Lính cứu hỏa hiển nhiên bị hành động nghĩa hiệp này làm cảm động, lắc đầu, “Haiz, mấy năm nay người tốt đều sống không thọ.”
Miêu Tiêu Bắc bọn họ không thể nói được gì, xoay mặt nhìn đám nhỏ và nhân viên bệnh viện, chỉ thấy bọn họ ôm nhau khóc, hành vi rất bình thường, không giống mấy đứa bị chứng tự kỷ… Cử chỉ hành động thống nhất, càng nhìn càng lạ.
Cảnh Diệu Phong kêu y tá ở quầy tiếp tân tới hỏi chuyện.
Cô vừa khóc vừa nói, “Chiều nay tôi thay ca, buổi tối mới tới đã phát hiện khói bốc cuồn cuộn, bác sĩ Tào đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài, ông ấy nói không biết sao lại bị cháy, lửa rất lớn… Lúc đó tôi sợ lắm, chỉ biết đưa mấy đứa nhỏ bỏ chạy, nhưng mà… huhu…” Nói đến chỗ đau lòng, cô liền khóc, nói bác sĩ Tào là người tốt, ông trời không có mắt.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ không thu hoạch được gì, mất hứng về nhà.
“Thật không ngờ ông ta hành động nhanh vậy.” Sishir thấy không cam lòng, “Giờ thì tốt rồi, chuồn mất không bóng dáng! Nếu như lại chạy đến ngõ ngách nào đó trên thế giới, mở trung tâm hồi phục, vẫn có thể kiếm chát như cũ, hại người nhiều vậy mà vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật.”
Mọi người đều nghĩ bác sĩ Tào này thật gian xảo.
Về tới EX, thời gian cũng khuya lắm rồi.
Bây giờ manh mối duy nhất là hình nhân bằng giấy Lam Minh nhặt được, nhưng cái loại hình nhân bị vứt này, rất khó lần theo tìm chủ nhân, Miêu Tiêu Bắc cố gắng mấy lần, đều thất bại, càng lúc càng không vui, Lam Minh thấy không cần phải như vậy, quá mệt mỏi, sẽ có manh mối thôi, bảo mọi người đi ngủ.
Sau khi mọi người về phòng, Miêu Tiêu Bắc ngồi trên ghế sô pha thở dài, “Đúng là tức quá mà!”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nằm trong chăn, gối đầu lên Fanny xem truyện tranh, một bên ủng hộ ý kiến của Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc, bảo hắn mau đi tắm rồi ngủ, đừng suy nghĩ nhiều.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ có chán chường cũng không phải cách, nên đi tắm, mới bước vào trong, thấy dầu gội hết rồi, đành qua phòng Tiêu Hoa hỏi mượn.
Mới tới cửa đã thấy cánh cửa khép hờ, Miêu Tiêu Bắc chưa kịp gõ cửa đã nghe bên trong có giọng của Khiết Liêu vang lên, “Cầm đi!”
Miêu Tiêu Bắc dừng bước, sợ hai người bị mình quấy rầy, nên không nhúc nhích.
“Thứ gì vậy?” Tiêu Hoa không hiểu, cầm lấy quà Khiết Liêu tặng mình, chỉ là một sợi dây màu đen, treo một chiếc răng, chiếc răng sắc nhọn trông như nanh sói, bên trên khắc hoa văn chằng chịt.
“Khụ.” Khiết Liêu ho khan nhìn trời, có chút ngại ngùng, “Anh cầm là được rồi, hỏi nhiều làm gì.”
Miêu Tiêu Bắc ở ngoài cửa nghe thấy, nhịn không được nhìn trời, Khiết Liêu quá con nít, tặng đồ cũng không biết nói, chuyện tốt lại bị phá thành chuyện xấu.
Tiêu Hoa thật ra đã quen với tính cách của hắn, cười hỏi, “Tặng quà cho tôi làm gì, cũng không nói là thứ gì nữa?”
“Anh quan tâm làm gì… Nhận là được rồi.” Khiết Liêu đỏ mặt, muốn đi.
“Từ từ.” Tiêu Hoa trả lại cho hắn, “Cậu không nói rõ tôi sẽ không nhận!”
“Hừ…” Khiết Liêu bất mãn, người này đúng là, không dễ thương gì hết!
Hai người giằng co một lúc, Khiết Liêu nói, “Là răng của tôi, hồi nhỏ bị gãy.”
Tiêu Hoa bị hắn chọc cười, “Tặng răng sữa cho tôi làm gì?”
“Răng sữa cái gì mà răng sữa?!” Khiết Liêu nhíu mày, “Đây là răng của lang vương, anh có tiền cũng không mua được! Tôi có vẽ phù chú triệu hồi trên đó, nếu anh có nguy hiểm gì tôi đều sẽ biết… Cũng có thể cứu anh, người phàm!”
Miêu Tiêu Bắc âm thầm khen ngợi — Tốt!
Khiết Liêu nói xong, mặt đỏ bừng, Tiêu Hoa thì mỉm cười, đeo sợi dây vào cổ, “Cám ơn, rất đẹp.”
Khiết Liêu nhanh chóng ra ngoài, còn giả bộ như không có gì, nhưng khóe miệng thì không tự chủ được nhếch lên.
Miêu Tiêu Bắc thấy hắn đi ra, liền lùi ra sau, cũng may hắn tập múa nên cơ thể dẻo dai, giả bộ vừa gặp, “Ý? Cậu ở đây?”
“Ừ.” Khiết Liêu làm bộ không có gì, xoay người xuống lầu, Miêu Tiêu Bắc nhịn cười gõ cửa phòng Tiêu Hoa, chỉ thấy hắn cầm nanh sói nhìn mình, trên mặt mang ý cười.
Nhìn nụ cười này của Tiêu Hoa, Miêu Tiêu Bắc ý thức được — Khiết Liêu có cơ hội!
“Tiêu Hoa, cho tôi mượn dầu gội.”
Tiêu Hoa ngẩng đầu, vội vàng đi lấy dầu gội cho hắn.