Tối hôm đó… Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc ngủ lại nhà Phong Tiểu Vũ.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đã mệt muốn chết, nằm ngủ ngay trên sô pha.
Lam Minh dựa bên bàn trà, gối đầu lên Đa Mị, trong tay cầm quyển tạp chí, hai mắt nhìn vào không trung, chống tay suy tư.
Bạch Lâu không cần ngủ cứ bay tới bay lui trên không, từ sau khi biết Đa Mị là thần bảo hộ, hắn không hề dám đáp xuống đất.
Lam Minh vừa được hưởng thụ tay nghề nấu ăn của mẹ Phong Tiểu Vũ, hắn vô cùng thỏa mãn, có điều lúc này hắn lại để ý tới chuyện Lang Vương bị mất tích. Nếu Lang Vương thật sự là siêu hỗn huyết, vậy thì hắn rất mạnh, dường như còn là một kẻ đứng đầu có trách nhiệm, vậy thì sao có thể để mặc một tên thần chết bị giáng chức đuổi giết thần dân của mình, còn mình thì sợ chết chạy đi trốn? Chỉ có thể giải thích là — Hắn bị nhốt! Cái gì lại có thể giam giữ một Lang Vương cực mạnh? Chẳng lẽ có một cái bẫy nào đó?
“Ừm…”
Bạch Lâu đột nhiên lại gần Miêu Tiêu Bắc, đưa mặt tới nhìn.
Lam Minh lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, Bạch Lâu bay ra sau, “Đâu cần dữ như vậy, tôi chỉ muốn ngửi mùi hồn phách của hắn thôi mà!”
“Pháp sư cũng chỉ là con người mà thôi.” Lam Minh nhún vai, “Là người thì tất nhiên sẽ chết, chỉ để lại gương mặt tương tự, có gì mà ngửi.”
“Cũng không đúng.” Bạch Lâu nhỏ giọng nói thầm, “Pháp sư dù sao cũng cao quý hơn.”
“Chỉ được thần thánh cưng chiều thôi, có gì mà cao quý.” Lam Minh cười lạnh, “Hồn phách cuối cùng vẫn bị thần mang đi.”
“Hắc hắc.” Bạch Lâu đổi tư thế, “Quả nhiên anh giống như lời đồn, rất ghét thần thánh.”
Lam Minh lật tờ tạp chí, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng hỏi, “Đúng rồi, linh hồn của người tiên tri sau khi bị phong ấn, sẽ trở thành thủy tinh đúng không?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Vì sự cao quý nên sau khi bị phong ấn, linh hồn của pháp sư sẽ trở thành kim cương đen, cấp bậc của người tiên tri thấp hơn cho nên được làm thủy tinh màu sắc rực rỡ, dù sao cô hồn dã quỷ cũng chỉ là cát bụi.”
“Còn quỷ sư như cậu?” Lam Minh hỏi.
“Nga… Quỷ sư là sự kết hợp giữa quỷ và pháp sư, sau khi phong ấn sẽ trở thành ngọc trai.” Bạch Lâu cười hắc hắc, “Rất xứng với tôi phải không?”
Lam Minh giật giật khóe miệng, “Trong cơ thể Phong Tiểu Vũ, thủy tinh nằm ở chỗ nào?”
“Anh muốn biết?” Bạch Lâu chạy lại gần, cười hỏi, “Có muốn tôi mổ hắn ra không?”
“Đáng ghét!” Bạch Lâu lại bay vụt lên không, nhăn mặt trừng Đa Mị, Đa Mị tiếp tục vẫy đuôi với hắn.
“Tìm thử đi.” Lam Minh đặt tờ tạp chí xuống, nhìn Miêu Tiêu Bắc đang dựa vào Phong Tiểu Vũ ngủ trên sô pha. Hắn vươn tay nhẹ nhàng bế Miêu Tiêu Bắc lên, đặt sang sô pha bằng lông cừu bên cạnh, lấy chăn đắp cho Miêu Tiêu Bắc.
“Khụ khụ.” Bạch Lâu bay lại gần hỏi, “Sao anh lại đối xử tốt với một pháp sư thế? Tôi chưa từng nghe qua anh có quan hệ gì đó với tên đại pháp sư đáng ghét kia.”
Lam Minh không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói, “Mau đi tìm miếng thủy tinh đó nằm ở đâu trong cơ thể Phong Tiểu Vũ.”
“Con chó ngu ngốc đó sẽ cắn tôi.” Bạch Lâu không muốn.
Lam Minh bước tới chỗ Đa Mị, vươn tay vuốt lưng nó, nhìn chằm chằm vào hai mắt nó.
Đa Mị vẫy đuôi với Lam Minh, sau một hồi, chiếc đuôi từ từ vẫy chậm lại, tựa như có chút mệt mỏi… Sau đó, Đa Mị lăn ra đất, ngủ say.
“Được rồi!” Tròng mắt Bạch Lâu chuyển sang màu vàng, phản lên ánh sáng tự nhiên, nhìn chằm chằm Phong Tiểu Vũ kiểm tra.
Phong Tiểu Vũ đang nằm banh chân banh tay trên sô pha, ngáy khò khò ngủ.
Bạch Lâu nhìn từ đầu cho tới chân, cuối cùng gãi đầu, “A? Không thấy.”
Lam Minh nhíu mày, “Vô dụng.”
Bạch Lâu liếc mắt nhìn hắn, “Anh đừng tưởng có ma nhãn thì có thể cười nhạo đôi mắt của quỷ già, đôi mắt của tôi tuyệt đối có thể nhìn thấu hầu hết tất cả mọi linh hồn, cho dù có bị phong ấn cũng không thành vấn đề.”
“Mau nhìn lại!” Lam Minh mất kiên nhẫn nói, “Người tiên tri chỉ là ký túc, nói không chừng lại trốn, tìm kỹ đi!”
“Trốn…” Bạch Lâu đột nhiên nhìn về phía đôi mắt của Phong Tiểu Vũ.
Đôi mắt vẫn nhắm chặt, Bạch Lâu nghĩ một chút, vươn tay nhẹ nhàng đẩy mí mắt lên.
Hắn mở mắt phải trước, rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Bạch Lâu mở tiếp con mắt bên trái… Cũng bình thường…
Đột nhiên, có một vệt sáng vụt bay ra từ con mắt trái của Phong Tiểu Vũ.
“Á!” Bạch Lâu hét lên, bật ra đằng sau… Đặt mông té phịch xuống đất.
Tiếng hét của hắn đồng thời đánh thức Miêu Tiêu Bắc.
“Có chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt bật dậy, nhìn thấy Bạch Lâu té trên mặt đất, ngẩng đầu lên… Thân thể của Phong Tiểu Vũ đột nhiên chậm rãi bay lên không trung, từ từ đứng thẳng.
Phong Tiểu Vũ đang đứng trên không, chỉ có một con mắt trái mở to… Con ngươi cũng không mang màu nâu, mà biến thành ánh cầu vồng rực rỡ của thủy tinh khi được ánh sáng chiếu rọi, ánh sáng lấp lánh giống như mặt nước, chậm rãi di chuyển, nhìn rất đẹp.
“Hắn bị cái gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh, chỉ thấy Lam Minh vươn ngón tay đặt lên môi, ý bảo hắn im lặng, Miêu Tiêu Bắc thở dài một tiếng.
Phong Tiểu Vũ đột nhiên đáp xuống đất, cầm lấy giấy bút mà mẹ hắn hay dùng để ghi nhớ, xoát xoát vẽ, Phong Tiểu Vũ không hề cúi đầu, cả thân thể dường như vẫn chìm trong trạng thái say ngủ, nhưng bàn tay lại dùng tốc độ cực nhanh để vẽ.
Đợi cho những nét cuối cùng hoàn thành, Phong Tiểu Vũ ném bút, chậm rãi nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên rồi ngã xuống đất, tiếp tục ngủ.
Lam Minh cầm tờ giấy lên xem, “Là bản đồ.”
Bạch Lâu tới xem thử, “Hể? Là bản đồ vùng nào?”
“Chắc là vùng núi.” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy, nhíu mày nói, “Tốt nhất là tìm một tấm bản đồ khác so sánh, nếu không cũng chẳng biết nó nằm ở đâu.”
“Hừm… Có một người có lẽ sẽ biết.” Lam Minh nói xong, bước tới bên cửa sổ, mở cửa ra, nhìn về phía xa xa huýt gió một tiếng.
Không lâu sau, ở phía chân trời xuất hiện một điểm đen… Điểm đen càng lúc càng lớn, từ từ tới gần… Cuối cùng hiện ra một con chim lớn, hoặc là nói, một người có cánh.
Người nọ bay tới bên cửa sổ, phịch một tiếng khép cánh lại, nhìn Lam Minh, “Lúc gọi tôi tới anh có thể niệm chú mà, đừng có huýt gió kiểu gọi chó như thế.”
Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu nhìn hắn một hồi, chỉ thấy người này khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy yếu, mặc áo da màu đen, đôi mắt sâu thâm thúy, chiếc mũi cao, lông mi hơi rũ xuống, làm cho hắn trông có vẻ u buồn cộng thêm một phần vô tội, làn da tái nhợt, môi mỏng, vẻ mặt cười như không cười, rất có mị lực, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới hình tượng của quý tộc Âu Châu thời kì sa đọa trong một tác phẩm nổi tiếng.
“Ô?” Người nọ nhìn Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu, cười nói, “Pháp sư và quỷ sư à, đúng là một tổ hợp thú vị.”
“Hắn là Long Tước.” Lam Minh giới thiệu, “Một người bạn cũ của tôi, cũng là người phụ trách liên lạc.”
Bạch Lâu bay bay lên không, mở to hai mắt, “A? Long tộc, chẳng phải long tộc đã bị diệt sạch rồi ư?”
Long Tước lộ ra nụ cười cực kì bất đắc dĩ mang theo chút đau buồn, “Thật quá đáng, rõ ràng còn có tôi và một đám nhóc vẫn sống nhơi nhởi ra đấy.”
Long Tước vừa dứt lời, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng kêu của thú con.
Tất cả mọi người sửng sốt, Lam Minh nhíu mày nhìn phía sau hắn, lắc đầu, “Có đứa đi theo.”
Long Tước xoay đầu lại, nhìn thấy trên cánh mình có một con rồng mập mạp tròn vo.
“Cổ Lỗ Y…” Long Tước hít một hơi, vươn tay bắt lấy con vật trên cánh, nó chỉ bé bằng bàn tay, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đi theo như vầy rất nguy hiểm!”
“Khè khè…” Con thú kia kêu lên hai tiếng.
Miêu Tiêu Bắc tò mò lại gần xem thử, chỉ thấy trong tay hắn là một con rồng, trên vai có đôi cánh, rất mập mạp, thân thể tròn tròn ngắn ngủn, mặt cũng tròn vo, đôi mắt to, trên đầu có hai cái sừng be bé, làn da phấn nộn, giống như trẻ con, nhưng trên thân thể đều được bao bọc một lớp vảy màu bạc.
Nó la lên vài tiếng,vươn tay về phía Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy, nhìn kỹ.
Con rồng kia cọ cọ bàn tay hắn, tựa như rất thoải mái.
“Sờ nó nhiều một chút.” Long Tước nói, “Hơi thở thuần khiết của pháp sư có thể giúp nó mau lớn, cũng giúp cho tương lai của nó có nhiều vận may, nó chính là bạch long duy nhất còn sót lại.”
Miêu Tiêu Bắc lúc này mới để ý tới cái cổ của Long Tước, và cả sau tai… đều có ánh vảy xanh, tóc dài xỏa tung, trên đầu dường như có hai cái sừng ngắn, kéo dài ra phía sau.
“Nga, là rồng con.” Bạch Lâu tới gần xem thử, “Nó chỉ mới có nửa năm tuổi thôi đúng không? Bạch long quý lắm nha!”
“Ừ.” Long Tước khẽ thở dài, “Lần trước nhặt được nó trong khe núi sâu, cha mẹ hình như đã mất rồi… Là một đứa nhỏ rất bất hạnh.”
“Nửa năm tuổi… sao lại nhỏ quá vậy?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Rồng là loài sinh trưởng rất chậm.” Long Tước nhận lại con rồng trong tay Miêu Tiêu Bắc, mân mê thì thầm, “Một năm của loài rồng có thể so sánh với một tháng của con người, mười hai năm chỉ mới nuôi được một tuổi, cho nên mới nói… Tôi đã là siêu cấp vú em hơn ngàn năm rồi!”
Long Tước móc con rồng vào bên hông mình, lúc này mọi người mới để ý, bên hông hắn được gắn rất nhóc móc nhỏ, lần trước còn tưởng là đồ trang sức theo kiểu rocker.
Long Tước nhún vai, “Đây là trang bị cần thiết cho siêu cấp vú em.” Nói xong, hắn xoay mặt nhìn Lam Minh, “Anh gọi tôi tới làm gì?”
“Xem tấm bản đồ này đi, đây là ở đâu?” Lam Minh đưa tấm bản đồ cho Long Tước.
“Núi Lạc Cán?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Ngay trước mặt ở phía Tây Bắc.”
“Ở đó có vũ dạ thiên thư?” Long Tước hỏi Lam Minh.
Lam Minh gật đầu, “Cậu có thể dẫn tôi tới đó không?”
“Núi Lạc Cán là nơi thường xuyên có khách du lịch lui tới, không nguy hiểm cũng không khó tìm, ở đó cũng thường xuyên có gấu chồn nên mới có cái tên này.” Long Tước nghĩ nghĩ, lại cầm bản đồ lên nhìn, “… Có điều vùng này có thể đã được yêu ma bảo vệ, dù sao nếu vũ dạ thiên thư được giấu ở đó thì những sinh linh sống quanh đó đều sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.”
“Đừng lo.” Lam Minh lấy bản đồ lại, “Sáng mai chúng ta xuất phát.”
“Không thành vấn đề… Giờ tôi đưa nó về, sáng mai sẽ quay lại.” Nói xong, Long Tước phóng lên thành cửa sổ, chuẩn bị bay đi.
“Nó nhỏ như vậy, ở nhà một mình không sao chứ?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng hỏi.
Long Tước xoay đầu lại, cười nói, “Đừng lo, những đứa lớn hơn sẽ chăm sóc nó… Chỗ của tôi chính là nhà trẻ.” Nói xong, hắn tung cánh bay đi.
“Ha…” Đợi Long Tước đã bay xa, Phong Tiểu Vũ mới ngáp một cái, xoay người, Đa Mị cũng vừa tỉnh lại, nằm úp sấp bên cạnh nhìn mọi người, tựa như vẫn còn buồn ngủ.
“Sáng mai lên đường.” Lam Minh nói xong, hắn nhìn ra bầu trời, đột nhiên kéo tay Miêu Tiêu Bắc, “Tôi nghĩ đến vài chuyện, có thể cậu sẽ giúp được.”
“Chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo ra ban công, hắn có chút khó hiểu.
“Cậu là pháp sư, có thể gọi được tất cả những thứ bị mất, giúp tôi gọi Lang Vương về.” Lam Minh vào thẳng chủ đề.
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn một lúc lâu, “Gọi làm sao?”
“Cậu là pháp sư mà, mấy câu thần chú cơ bản chắc là phải biết chứ?”
Miêu Tiêu Bắc vô lực, “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải pháp sư. Chỉ là một vũ công thôi.”
“Sách…” Lam Minh gãi đầu, “Cậu nghĩ kỹ lại đi!”
“Căn bản tôi chưa từng nghe nói qua thì làm sao nhớ cho được!” Miêu Tiêu Bắc cau mày, xoay người muốn vào trong.
“Từ từ!” Lam Minh giữ Miêu Tiêu Bắc lại, “Vậy cậu nghĩ về Lang Vương đi!”
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Lang Vương có hình dáng thế nào?”
“Ách…” Lam Minh nghĩ nghĩ, “Vậy cậu nghĩ tới một con sói, trên đầu mang vương miện đi.”
Miêu Tiêu Bắc nghi ngờ nhìn hắn.
“Sau đó làm động tác gọi về!”Lam Minh nói.
“Gọi về?” Miêu Tiêu Bắc sờ cằm, “Ừm… Lúc trước khi tôi nghiên cứu về vũ điệu dân tộc, đúng là có một vũ điệu tên là triệu hồi, động tác rất đơn giản.”
“Vậy thử đi!” Lam Minh thúc giục, “Nghĩ tới Lang Vương sau đó làm động tác này!”
Miêu Tiêu Bắc do dự hỏi, “Ngay tại đây?”
“Đúng vậy!” Lam Minh gật đầu, “Mau lên!”
“Có khi nào lại gọi tới mấy thứ kì lạ không?” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, “Giống như đợt ở thư viện thì chết.”
Lam Minh cười, “Đêm đầu tiên của chúng ta khiến cậu khó quên như vậy sao?”
… Bạch Lâu nghe lén ở bên ngoài tò mò chạy lại.
Miêu Tiêu Bắc hung ác nhìn Lam Minh.
Lam Minh nở nụ cười, lui ra sau, dựa vào lớp kính thủy tinh, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắt đầu đi.”
Miêu Tiêu Bắc cũng không biết làm sao, đành phải nhắm mắt lại, nhớ lại nhịp trống trong ấn tượng. Tiết tấu của vũ điệu triệu hồi rất dồn dập, chỉ có ba động tác… Duỗi thẳng hai tay, sau đó ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng thở ra. Miêu Tiêu Bắc cố gắng nghĩ về Lang Vương… chân bước về phía trước, hai tay dùng sức làm động tác đẩy cửa, hai cánh tay duỗi thẳng, bàn tay mở rộng, giang ra hai bên…
Động tác vừa chấm dứt, đột nhiên có một trận cuồng phong kéo tới, Miêu Tiêu Bắc cảm giác chân mình như không chạm đất, cũng may Lam Minh đã kịp thời túm lấy hắn kéo lại.
Giữa không trung đồng thời cũng xuất hiện một hố đen… Có một bàn tay giơ ra ngoài, túm lấy thành hố.
Theo sức mạnh và tư thế, người kia dường như muốn giãy ra khỏi chiếc hố, nhưng lại không làm được… Dường như có ai ở bên kia giữ hắn lại.
Cùng lúc đó, ở bên trong có vô số xúc tua màu đen vươn ra, ý đồ kéo người nọ trở vào.
“Hèn chi lại không tìm ra!” Sắc mặt Lam Minh trở nên lạnh lùng, nở nụ cười, “Quả nhiên là bị sập bẫy, bị dạ yêu giam giữ.” Nói xong, hắn vung tay… Minh xuất hiện. Ngay tại lúc xúc tua vươn ra kéo người kia vào, hắn liền giơ đao chém một nhát.
Ánh bạc xẹt qua… Xúc tua bị chặt đứt.
Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy người kia giãy ra khỏi những xúc tua còn lại, vọt ra ngoài, sau khi nhảy ra không trung, hắn duỗi thẳng hai tay hai chân, há miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn, hét lên một tiếng thật to thật dài, tiếng sói tru vang vọng khắp nơi.
Sau một hồi tru, chợt nghe bốn phương tám hướng cũng đồng thanh vang lên tiếng bầy sói hoan hô mừng rỡ.
Giữa bầu trời đêm, Miêu Tiêu Bắc không thể thấy rõ hình dáng của người kia, chỉ có thể thấy thân hình của hắn thon thả, cùng với mái tóc chỉa chỉa như lông nhím, lỗ tai nhọn và móng tay rất dài.
Hố đen giữa không trung dần khép lại, người nọ đột nhiên vươn tay vào trong hố, túm lấy thứ gì đó kéo ra ngoài.
Trong bóng đêm, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy đôi mắt xanh lá của người kia dần chuyển đỏ, hé miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, “Dám lập kế hại ta…”
Có một con bạch tuột trông như quái vật bị người nọ kéo ra khỏi hố đen. Người nọ cầm lấy đầu và vòi của nó, đập xuống đất vỡ vụn…
Con quái vật kia giống như những con quỷ bị Lam Minh dùng đao chém chết… Miệng vết thương bắt đầu bốc cháy, đốt thân thể không còn sót lại chút gì, biến thành tro theo gió bay đi…