Bạch Lâu thi triển thần chú triệu hồi, ma chú này nguyên bản đã rất mạnh, Bạch Lâu còn mượn linh lực của Miêu Tiêu Bắc… Chỉ lát sau, trong rừng liền nổi từng cơn gió lớn. Những cơn gió này như bị sức mạnh nào kéo đi, cuộn từng vòng tròn cuốn tới, trong gió dường như còn bọc cái gì đó.
Miêu Tiêu Bắc bước qua bên kia, cùng Cổ Lỗ Y ở cạnh Nhiêu Anh, đứng phía sau Lam Minh.
Lam Minh bọn họ đứng ở bốn góc, chính giữa mau chóng ngưng tụ thành một quả cầu đen… Không ngừng xoay tròn, tốc độ rất nhanh, quả cầu dần dần biến mất, để lại một bóng trắng xuất hiện giữa không gian.
Đó là một linh hồn mặc quần áo màu trắng, tóc rối tung xõa trước mặt, gương mặt đen xì, chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt trắng hếu chuyển động, cúi đấu có vẻ rất căng thẳng, thỉnh thoảng giương mắt nhìn mọi người, sau đó lại nhìn Nhiêu Anh.
Nhiêu Anh nhìn nó chằm chằm, đứng đối diện với nó… Sắc mặt của cả hai đều không thể diễn tả bằng lời, Nhiêu Anh như thế nào, con quỷ cũng như thế đó.
Sishir hạ chú bên cạnh con quỷ, để nó đứng im không thể nhúc nhích, nó căng thẳng xoay tròng mắt, nhìn mọi người, “Các người là ai? Thả ta ra!”
Giọng nói khàn khàn.
Miêu Tiêu Bắc giật mình, “Á, nói được mà?”
“Không, nó không nói chuyện được.” Sishir lắc đầu, “Nhưng nó có linh lực, cho nên suy nghĩ của nó chúng ta có thể nghe thấy, chỉ có Nhiêu Anh là không nghe được.”
“Ngươi kêu bọn họ tới bắt ta? Ngươi muốn ta chết?!” Con quỷ nhìn Nhiêu Anh hét to, “Ngươi là kẻ xấu xa, đồ phản bội, ta vì ngươi mới chết!”
Mọi người đều nghe rõ, Miêu Tiêu Bắc thử dùng linh lực nói chuyện với nó, “Ngươi là ai, tại sao lại muốn quấy rối Nhiêu Anh, hại chết những người xung quanh bà ta? Vì bà ta mới chết là có ý gì?”
“Chính cô ta là người hận bọn họ! Là do cô ta nói, ta làm như thế cô ta mới vui vẻ!” Con quỷ có vẻ rất vô tội, “Bọn họ đúng là đã phản bội cô ta, làm cô ta đau khổ, cảm giác bị phản bội còn đau hơn cả chết!”
“Cái gì?” Mọi người đã tập thành thói quen với tình huống xoay chuyển đột ngột, người xấu nhất cuối cùng lại là người tốt nhất… Giữa Nhiêu Anh và con quỷ chắc chắn có mối quan hệ không đơn giản, còn là ân nhân cứu mạng Nhiêu Anh.
“Ngươi có quan hệ gì với bà ta?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Ta là bạn thân nhất của cô ta.” Con quỷ đột nhiên nói, “Chúng tôi là hàng xóm, lớn lên cùng nhau, ta là Trầm Hoa.”
Sau đó, con quỷ có tên là Trầm Hoa này, kể cho mọi người nghe chuyện cả hai khi còn bé.
Hai người đều sinh ra trong hai gia đình bình thường, Nhiêu Anh rất đẹp, Trầm Hoa lớn lên thì có chút bình thường… Hai cô từ nhỏ đã quen biết nhau, vẫn luôn như hình với bóng.
Hai người cùng thi vào cấp hai, học chung trường nữ sinh, học cùng lớp nhưng không được phân cùng ký túc xá, mặc dù vậy hai người lúc nào cũng ra ngoài ăn cơm cùng nhau, tình cảm thân thiết như chị em.
Một hôm, Nhiêu Anh bị thầy giáo quấy rối, lừa vào rừng giở trò bất chính… Trầm Hoa cứu Nhiêu Anh, trong lúc hỗn loạn, cô bị thầy giáo đó dùng tảng đá đập chết.
Nhiêu Anh đau khổ vô cùng, sau đó thần kinh có vấn đề, mất rất nhiều thời gian trị liệu, một năm sau mới nhập học lại. Trong trường có rất nhiều người biết chuyện của cô, biết không thể kích động cô, nên chẳng ai nhắc đến chuyện năm đó.
Ngày nào Nhiêu Anh cũng vào rừng chờ, luôn cảm thấy Trầm Hoa vẫn ở đó.
Qua một khoảng thời gian, Nhiêu Anh ở trong rừng thật sự nhìn thấy hồn ma của Trầm Hoa. Trầm Hoa lẳng lặng đi theo cô, bay bay trên không, có đôi khi sẽ nhìn thấy, có đôi khi lại không. Nhiêu Anh biết Trầm Hoa muốn giao lưu với mình, nhưng cũng mau chóng nhận ra đối phương không nói được.
Nhiêu Anh rất muốn đưa Trầm Hoa ra ngoài, luôn ở bên mình. Nhưng Trầm Hoa rất sợ, không dám rời khỏi khu rừng, có người nói hồn ma nào cũng thế, chết oan ở đâu sẽ rất khó rời khỏi khu vực đó.
Nhiêu Anh cả ngày không yên lòng, sau đó có một ngày cô đi dạo phố, đi ngang qua một sạp bói, Vương Nguyệt bọn họ đang xem bói, trong lúc vô tình mọi người nhắc tới chuyện ma trong trường, quỷ nhập vào người các thứ. Thầy bói có nói, ở ngoại ô thành phố S có một ông thầy bói, ông ta biết rất nhiều thứ, có thể giao lưu với hồn ma.
Nhiêu Anh đột nhiên có suy nghĩ, ông ta có thể cứu Trầm Hoa, có lẽ cô có thể đưa Trầm Hoa rời khỏi khu rừng.
Vì vậy, Nhiêu Anh mặc kệ đường xa, tìm được ông thầy bói nọ.
Ông thầy bói ở trong một con hẻm, già nua khó chịu, sau khi nghe ý định của Nhiêu Anh, liền nói với cô, trả cho ông ta hai đồng ông ta sẽ chỉ cách, làm hồn ma vĩnh viễn đi theo cô.
Nhiêu Anh đương nhiên đồng ý trả tiền, cách ông ta chỉ cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng máy ảnh chụp hồn ma lại, như vậy con ma có thể bám vào người cô. Bởi vì trong hình còn chụp rừng cây, cho nên con ma không thể rời khỏi nơi mình chết, nhưng có thể theo sát người chụp. Thời gian trôi qua, hồn ma tiếp xúc với con người nhiều năm, cho nên hấp thu được linh lực, có thể từ từ tự do hành động.
Nhiêu Anh nghe xong cực kì vui mừng, lập tức mượn máy chụp ảnh, chụp ảnh cho Trầm Hoa. Quả nhiên, Trầm Hoa chuyển động trong hình… Chỉ là chụp được hình hồn ma, không thấy mặt nên có chút sợ hãi.
Nhưng Nhiêu Anh đã rất thỏa mãn rồi, luôn mang tấm ảnh theo bên mình, vì thế mỗi ngày của Nhiêu Anh không còn như đưa đám nữa, trở lại bình thường.
Lúc đó, cuộc sống của Nhiêu Anh trải qua rất trôi chảy, Trầm Hoa cũng luôn mang nụ cười trên mặt.
Một năm sau, thư viện điều tới một giáo viên. Cô Lưu này rất hòa nhã, đối xử với ai cũng tốt. Đặc biệt thích Nhiêu Anh.
Nhiêu Anh cũng biết cô rất ân cần, mỗi lần muốn đọc sách gì, cô Lưu đều giúp Nhiêu Anh tìm ra.
Nhiêu Anh vì có bạn là ma, cho nên rất thích đọc truyện ma, các loại sách kinh dị, lần nào có sách mới, cô Lưu đều giúp cô giấu vài bản, chờ cô tới thì đưa cho đọc.
Tuổi của hai người không cách nhiều, rất nhanh liền thân thiết, có lẽ vì đều thích văn học, cho nên bình thường đều ở thư viện cả buổi chiều. Nhiêu Anh dường như tìm được cảm giác ở cùng Trầm Hoa, mới hiểu được, cô thích cô Lưu là vì ngôn ngữ và cử chỉ, có vài chỗ giống Trầm Hoa.
Cứ như thế trải qua một thời gian, Nhiêu Anh nhớ lại Trầm Hoa, nhìn vào ánh mắt của cô, rất cô đơn.
Hôm đó, Nhiêu Anh ở thư viện đọc một cuốn sách tên là , đọc được phân nửa thì tới giờ đi học. Nhiêu Anh vốn thường lấy tấm ảnh của Trầm Hoa làm thẻ kẹp sách, lần này cũng vậy. Chỉ là lúc đi quên lấy ra, kẹp bên trong quyển sách .
Cũng chính hôm đó, cô Lưu chết.
Nhiêu Anh nhặt tấm ảnh ở bên cạnh thi thể cô Lưu, cô lặng lẽ cầm tấm ảnh đi là vì cô biết, chuyện này có liên quan tới Trầm Hoa… Sắc mặt của Trầm Hoa nói cho cô biết, Trầm Hoa không thích cô chơi cùng người khác, không muốn bị thay thế!
Cuộc sống sau đó, Nhiêu Anh an phận đi nhiều, cô lúc nào cũng nhìn Trầm Hoa, cảm thấy như vầy cũng không phải cách, đối với khả năng giết được người của quỷ cũng làm cô thấy sợ, nhưng bản thân không phải sẽ không còn bạn sao… Cho nên cô vẫn luôn xử sự cẩn thận.
Tối đó thư viện bị cháy, đốt trụi mọi thứ, cũng là cháy từ giá sách cô Lưu chết, còn có bàn học mà Nhiêu Anh hay ngồi.
Cái chết của cô Lưu là một lời cảnh cáo, thiêu hủy chiếc bàn cô yêu thích nhất… Rất rõ ràng! Trầm Hoa muốn cô phải tuyệt đối trung thành!
Từ đó về sau, Nhiêu Anh không tới thư viện nữa, cũng luôn thấy bất an… Cho tới khi Lưu Thần xuất hiện.
Khoảng thời gian đầu gặp gỡ Lưu Thần, Nhiêu Anh hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, nghĩ con người phải ở cùng con người… Vì vậy, cô quyết định vứt bỏ Trầm Hoa.
Mọi người nhìn nhau, hành vi của Nhiêu Anh… phải nói sao đây?! Làm chuyện này đúng là kì cục, vì hạnh phúc của mình mà phản bội bạn bè… Nếu quả thật không muốn dây dưa với Trầm Hoa nữa, có thể tới hỏi ông thầy bói có cách nào thoát khỏi hay không là được, chứ không phải chọn cách từ bỏ đơn giản như vậy.
“Cô ta không phải không nghĩ tới…” Trầm Hoa nói lời này, giọng rất oán độc, “Ông ta nói không có cách, nếu bị hồn ma quấn lấy rồi, cả đời cũng không thoát được, trừ khi chết đi.”
Chuyện tiếp theo, đều như mọi người dự kiến, Nhiêu Anh vì yêu từ bỏ Trầm Hoa, mà Trầm Hoa lại uy hiếp cô… Cuối cùng là một loạt bi kịch xảy ra.
Sau khi nghe xong, Bạch Lâu nhíu mày, “Ai nói bị hồn ma quấn lấy thì không thoát được? Cách thoát có rất nhiều.”
“Có thể sao?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.
“Đương nhiên.” Lam Minh chỉ Bạch Lâu, “Nếu không thì cần quỷ sư để làm gì?”
“Vậy hả?” Mọi người cảm thấy bên trong có nội tình.
“Chỗ Nhiêu Anh tới là phố yêu ma.” Lam Minh suy nghĩ, “Người biết cách chụp ảnh hồn ma, sẽ biết về yêu giới, cho dù có năng lực thấp tới đâu cũng không tới nỗi nói không có cách đuổi hồn ma, trừ khi…”
“Trừ khi là ông ta cố ý!” Khiết Liêu lạnh lùng nói, “Lưu Thần dùng huyết chú, là chú phong ấn cấp bậc cao nhất, cái giá chính là sinh mạng… Bạn cùng phòng của hắn không nói hắn đi hỏi ai sao?”
“Muốn đuổi một hồn ma, không cần dùng tới huyết chú.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu, “Tùy tiện bỏ chút tiền tìm một người đuổi quỷ, không cần cấp bậc cao là có thể đuổi hồn ma đi, như vậy hồn ma còn có thể đầu thai… Ai lại dùng cách thảm như thế chứ?”
“Là có người cố tình hại bọn họ?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Ông già đó? Tại sao?”
“Bắc Bắc, có khi làm chuyện xấu không nhất định phải có lý do.” Lam Minh cười lạnh, “Cũng có vài người trời sinh đã là người xấu.”
“Thì ra là thế… Tại sao tôi không nghĩ ra?” Nhiêu Anh nghe Miêu Tiêu Bắc kể lại xong, vô cùng khiếp sợ, nỗi hận với Trầm Hoa cũng tan thành mây khói, người sai quả nhiên là bản thân, tất cả đều tại mình.
Mọi người thấy bà để tâm vào chuyện vụn vặt, sợ thân thể bà không chịu nổi, quả nhiên… Nhiêu Anh thật sự khó thở.
Trầm Hoa cũng căng thẳng nhìn bà, Bạch Lâu bắt mạch cho Nhiêu Anh, lắc đầu, “Đại nạn tới rồi.”
Trầm Hoa ngốc lăng ngồi bệt xuống, vừa khóc vừa nói, “Ngươi cũng phải đi sao… Ngươi cuối cùng cũng bỏ lại ta một mình.”
Nhiêu Anh ngửa mặt lên trời, mở to mắt, mặt mũi già nua nhìn bầu trời, cố gắng vươn tay, giống như muốn bắt gì đó. Bạch Lâu bọn họ gật đầu với Trầm Hoa, Trầm Hoa bay tới, nhẹ nhàng bắt tay bà.
Bạch Lâu lấy chuỗi phật châu trong túi đeo vào tay hai người, bắt đầu niệm chú ngữ…
Miêu Tiêu Bắc không hiểu, nhìn Lam Minh, “Trước đây thấy Bạch Lâu siêu độ, chưa từng dùng tới chuỗi phật châu.”
“Đó là chuỗi dây duyên phận, là để linh hồn của hai người kiếp sau có thể còn ở cùng nhau, mãi mãi làm bạn.” Lam Minh vừa dứt lời, chỉ thấy hai hình người ánh huỳnh quang bay lên không, đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp…
Hai cô gái chắp tay lại, cùng bay vào lỗ đen, lỗ đen dần khép lại, tất cả kết thúc.
…
Miêu Tiêu Bắc chờ tất cả kết thúc, xoay đầu nhìn lần nữa.
Trầm Hoa đã biến mất, tấm hình dưới đất củng chỉ còn lại rừng cây, không có bóng người… Nhiêu Anh đã qua đời, chỉ là thần sắc rất an bình, mang nụ cười nhàn nhạt.
Điện thoại của Sishir reo lên, là Lucifer gọi, nói là đã tìm được Lưu Thần, hắn bây giờ là ngôi sao bóng chuyền dưới địa ngục, hắn vừa gặp Nhiêu Anh và Trầm Hoa, có người nói hắn vẫn luôn ở đây chờ Nhiêu Anh.
Sishir nói tin vui này cho Cổ Lỗ Y, hai người ôm nhau khóc, nghĩ nhân sinh vô cùng mỹ mãn.
Mọi người cùng thở phào… Chỉ là vừa nghĩ tới ông già nọ liền thấy không thoải mái.
“Đó là ai, tại sao lại làm chuyện này?!” Miêu Tiêu Bắc rất phẫn nộ.
“Ông ta dạy Lưu Thần thần chú phong ấn, thật ra chỉ ngăn một phần sức mạnh của Trầm Hoa, để cô ta không thể thi triển linh lực ngoài khu rừng mà thôi, mục đích chủ yếu là giấu đi ký ức của Nhiêu Anh, như vậy cho dù sau này có người điều tra, cũng không có cách nào tìm được ông ta.”
“Người này đúng là làm người ta gai mắt!” Sishir bất mãn, “Phải tìm ra ông ta, sau đó tiêu diệt!”
Mọi người đều nhất trí, chỉ là có một phiền phức duy nhất — Đầu mối đi đâu tìm? Ông ta đang ở đâu?!
Đang bị làm khó thì Cổ Lỗ Y ôm quyển nhật ký tới, đưa cho Miêu Tiêu Bắc, “Cục cục!”
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, sau đó vỗ trán, “A! Đúng rồi, nhật ký sẽ không gạt người!” Nói xong liền mở ra xem, chỉ thấy một phần nhật ký đã biến mất, biến thành một khoảng trống.
“Cả tin tức cũng bị giấu.” Bạch Lâu thở dài.
“Chú phong ấn đó không có cách giải sao?” Khiết Liêu có chút nhịn không được, “Làm sao tìm ra?”
Bạch Lâu lắc đầu, “Không thể.”
“Chưa chắc.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Nếu Nhiêu Anh từng mang tấm ảnh đi gặp ông ta, nói không chừng sẽ có manh mối!”
Mọi người sửng sốt, đều muốn thử một lần!
Miêu Tiêu Bắc đặt tay lên tấm ảnh, bắt đầu cảm nhận, hỏi không gian đen tối — Ông già đó đang ở đâu…
Chỉ lát sau, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy phố yêu ma, dọc bờ ruộng là những số nhà… Nhảy tới số nhà thứ năm mươi… tất cả đều dừng lại.
Đẩy cửa vào, chỉ thấy một ông già mặc áo dài màu đen ngồi trong không gian mờ tối, ông ta ngẩng đầu… Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, đúng là mặt mũi ác độc!