- Ta mới tới Thất Huyền Vũ Phủ, không quen nhân sinh, có thể gặp phải hai vị tộc huynh, tộc tỷ cảm thấy rất thân thiết, sau này còn muốn nhận được chiếu cố.
- Ha ha, tộc đệ khách khí, sau này có chuyện gì khó xử cứ mở miệng, tuy rằng vũ lực ngu huynh ta hữu hạn, thế nhưng tài nguyên của gia tộc ở Thiên Vận thành vẫn có thể thuyên chuyển một ít.
- Vậy thì đa tạ.
Hai người trao đổi ấn ký truyền âm phù, đúng lúc này, trong phòng học đột nhiên an tĩnh lại, một thanh âm nói:
- Trưởng lão giảng bài tới.
Lâm Minh ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy một lão giả mặc áo bào trắng, cầm sách vở dày đặc trong tay, chậm rãi đi vào Giảng Vũ Đường.
Lão giả chân nguyên chấn động muốn so với Mộc Dịch đám người rõ ràng yếu đi một tầng, đại khái là Ngưng Mạch kỳ.
Tại Thanh Tang thành, võ giả Ngưng Mạch kỳ đã tương đương hiếm thấy, mà vào Thất Huyền Vũ Phủ, võ giả Ngưng Mạch kỳ lại ở khắp nơi.
Lâm Minh xem ra lão sư của Thất Huyền Vũ Phủ đều là Ngưng Mạch kỳ trở lên.
Lão giả đem sách trong tay đặt ở trên bàn, chậm rãi nói:
- Từ hôm nay trở đi, ta phụ trách dạy học cho các ngươi, kể cả thể thuật, kiếm thuật, kỹ xảo công kích, kỹ xảo tu luyện, kỹ xảo phòng ngự, kỹ xảo đào mạng, các loại cơ sở chân nguyên và võ đạo, hiện tại bắt đầu giảng bài.
Lời dạo đầu của lão giả rất ngắn gọn, sau đó hắn liền bắt đầu nói từ thể thuật, tri thức cơ sở của lão giả rất phong phú, một ít động tác vốn là rất đơn giản, hắn cũng có thể tổng kết ra không ít kỹ xảo thực dụng.
Tỷ như thời điểm lực cũ dùng hết, lực mới chưa sinh nên tránh né công kích như thế nào, tạm thời tránh mũi nhọn.
Tỷ như thời điểm bay lên trên không trung, làm sao mạnh mẽ xoay chuyển thân thể.
Tỷ như thời điểm đang bị đối phương áp chế, làm sao phản kích.
Những kỹ xảo này đều không phải công pháp, thế nhưng nếu vận dụng tốt, sẽ đề cao lực chiến đấu của võ giả thật lớn, này tương đương với khác nhau giữa võ giả kinh nghiệm phong phú và tay mơ.
Đương nhiên, muốn chân chính đem những kỹ xảo này dung hợp ở trong chiến đấu, còn cần thực chiến mới được.
Chương trình học này đầy đủ lên một canh giờ, lúc này lão giả mới thu thập sách vở, nói:
- Bài học hôm nay tới đây, tân sinh thông qua kiểm tra lần này lưu lại, lĩnh chân nguyên thạch của các ngươi.
- Chân nguyên thạch?
Lâm Minh hơi run run, hắn nghe nói qua đồ vật này, loại đá này trời sinh ẩn chứa chân nguyên, có thể dùng để khởi động trận pháp, cũng có thể hấp thu tu luyện.
Lúc này, Lâm Vũ nói:
- Tộc đệ, chân nguyên thạch này là đồ tốt, hấp thu chân nguyên bên trong, có thể tăng nhanh tu luyện, hơn nữa, chân nguyên bên trong chân nguyên thạch so với linh dược còn tinh thuần hơn, luyện hóa cũng dễ dàng rất nhiều.
- Đúng vậy, lấy thân phận quán quân của tộc đệ, có thể lĩnh đến mười viên chân nguyên thạch.
Lâm Phong Uyển cũng phụ họa nói, trong lời nói rõ ràng có ý vị ước ao.
- Ồ? Chân nguyên thạch này rất trân quý?
- Ừm, kỳ thực Thiên Vận quốc chúng ta cũng có khoáng sản chân nguyên thạch, bất quá đa số đều dâng lên cho Thất Huyền cốc, chân nguyên thạch ở bên trong đại tông môn kỳ thực rất nhiều, chỉ là rất ít lưu truyền, cho nên ở Thiên Vận quốc có thể mua được chân nguyên thạch rất ít.
Phạm vi mấy trăm ngàn dặm này, hoàng quyền cũng phải luồn cúi Thất Huyền cốc, lực lượng quyết định tất cả, chẳng có gì lạ.
- Tộc đệ nhanh đi lĩnh đi, sau đó ngươi định ra vị thứ trên xếp hạng thạch, mỗi tháng chí ít còn có thể lĩnh một viên.
Lâm Minh đi tới nơi lĩnh chân nguyên thạch, quả nhiên lấy được mười viên chân nguyên thạch, chân nguyên thạch này giống như là thủy tinh có nhiều tạp chất vậy, cũng không trong sáng.
Một viên chân nguyên thạch, trọng lượng khoảng một hai lạng, trải qua tiêu chuẩn ước lượng cùng cắt chém, Lâm Minh đem linh hồn lực chìm đắm trong đó, quả nhiên ở bên trong cảm nhận được chân nguyên tinh thuần.
Kế Lâm Minh, Vương Nghiễn Phong cũng tới nhận chân nguyên thạch, nhưng con số ít đi một nửa, chỉ có năm viên.
Đệ tử phổ thông của Địa chi phủ chỉ có hai viên, về phần Nhân chi phủ, chỉ có một viên.
Hơn nữa bọn họ lĩnh lần này, nếu ngày sau không cách nào tiến vào Địa chi phủ, vậy thì không còn đãi ngộ này.
Lâm Vũ nói:
- Tộc đệ, chúng ta hiếm khi gặp mặt, cùng đi uống một chén, thế nào?
Lâm Minh thoáng do dự, xin lỗi nói:
- Ta muốn ở trước khi kiểm tra xếp hạng thạch bắt đầu, hết sức tăng một ít thực lực lên, còn chuyện uống rượu, hôm nào ta mời tộc huynh tộc tỷ.
Tu luyện Minh Văn Thuật cần thời gian dài, hơn nữa còn tu luyện võ đạo và đi học, Lâm Minh có thể nói thiếu phương pháp phân thân, thời gian ngủ cũng điều tức vận công.
- Ha ha, tộc đệ thực sự là chăm chỉ, chẳng trách ở cái tuổi này liền được thành tựu như vậy, hảo, như vậy hôm nào chúng ta tái tụ.
Thời điểm đi tới ngã ba, hắn phát hiện Vương Nghiễn Phong cùng hai nam tử lạ hoắc đứng chung một chỗ, Vương Nghiễn Phong cau mày, hiển nhiên quan hệ cùng hai người kia không tốt lắm.
- A! Đây không phải là Vương gia thiên tài Vương Nghiễn Phong sao? Ai nha nha, quán quân Nhạc Lộc thành tinh anh tái, kiếm pháp Cửu Đạo Chân Ngôn đại thành.
- Khà khà, ta cho rằng có bao nhiêu ghê gớm, tại sao thua một tiểu tử Luyện thể tầng hai chứ? Thực sự làm cho Nhạc Lộc thành chúng ta mất mặt a.
Một thanh niên quái gở, nhìn hắn tuổi khoảng mười tám, mười chín, tu vi Luyện thể tầng ba đỉnh cao, lúc này người này ôm một thanh trường kiếm, vẻ mặt kiêu căng nói.
Sắc mặt Vương Nghiễn Phong nhất thời chìm xuống:
- Liễu Minh Tương, ngươi tiện tử Liễu gia này, cũng dám ở trước mặt ta kêu gào! Ăn nhiều dị dược quý hiếm như vậy, nhưng kiểm tra chưa bao giờ tiến vào mười vị trí đầu, dù một con lợn bị Liễu gia các ngươi nuôi, cũng mạnh hơn ngươi!
- Hắc! Ngươi nói ta là trư, rất tốt, như vậy chúng ta đánh cược một lần? Nhìn ngươi có thể đạp ta ở dưới chân hay không.
Liễu Minh Tương khinh thường nói, trên mặt mang theo một tia trêu tức.
Âm thanh của Vương Nghiễn Phong hơi ngưng lại, nắm đấm bỗng nhiên nắm chặt, đối phương là Luyện thể tầng ba đỉnh cao, hơn nữa ở Thất Huyền Vũ Phủ tu luyện hai năm, thật sự so sánh, hắn cũng không nắm chặt.
Bất quá, dù là như vậy, Vương Nghiễn Phong cũng không muốn lùi bước.
Hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, ngày hôm nay nếu hắn không chiến, Liễu Minh Tương này chắc chắn sẽ tuyên truyền, nói hắn nhát như chuột, Cửu Đạo Chân Ngôn có tiếng không có miếng.