Thiếu nữ hoàn toàn vùi đầu vào công việc, căn bản không có chú ý tới Lâm Minh và Lâm Tiểu Đông đến.
Thủ pháp nàng vẽ Minh Văn phù cực kỳ thông thạo, phảng phất nàng là một nhạc sĩ tài nghệ cao siêu, mà những Minh Văn phù nhảy lên giữa không trung kia, chính là âm phù linh động trong tay nàng.
Ở bên cạnh thiếu nữ còn có một lão giả, ngồi ngay ngắn ở một cái ghế thái sư, dáng vẻ nhìn như nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng kỳ thực Lâm Minh biết, linh hồn lực của lão giả này vẫn đặt ở trên người thiếu nữ, mỗi một bút vẽ của thiếu nữ đều nắm trong bàn tay của lão giả.
- Linh hồn lực thật mạnh.
Trong lòng Lâm Minh hơi kinh, cho dù là linh hồn lực của Mộc Dịch cũng không cô đọng bằng lão giả trước mắt này.
Đương nhiên Mộc Dịch là chủ tu võ, Minh Văn Sư chỉ là nghề phụ, mà lão giả trước mắt này đại khái là chuyên về Minh Văn Sư.
Đối với những Minh Văn Sư chuyên nghiệp này mà nói, tu vũ chỉ là vì tăng cường tuổi thọ, để bọn hắn có nhiều thời gian nghiên cứu Minh Văn Thuật hơn mà thôi.
Người như vậy, trình độ ở Minh Văn Thuật là vô cùng đáng sợ.
Lâm Minh nghỉ chân nhìn một lúc, chợt phát hiện Lâm Tiểu Đông ở bên người mắt không nháy một cái, nhìn thiếu nữ kia chằm chằm, một bộ trư ca ca.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tiểu Đông, Lâm Minh nhất thời cảm thấy đau đầu, hắn dùng cánh tay hất Lâm Tiểu Đông một thoáng, lúc này Lâm Tiểu Đông mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Đúng lúc này, Lâm Minh nhận thấy linh hồn lực của thiếu nữ xuất hiện một tia chấn động.
Sau đó Minh Văn phù ở trước mặt nàng phảng phất dính vào yên hỏa, Bồng một tiếng nổ tung, hóa thành đốm lửa đủ mọi màu sắc, bắn ra bốn phía.
Thiếu nữ ngẩn ngơ, ủ rũ thở dài:
- Gia gia, tôn nhi lại thất bại.
Lão giả nguyên bản nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, cười nói:
- Vũ Hàm, cháu đã làm được rất tốt rồi, tiếp tục như vậy, lại qua một năm rưỡi, cháu liền có thể lấy được chứng thực Minh Văn Sư.
- Lúc trước gia gia lấy được chứng thực này đã là mười tám tuổi, cháu đại khái mười sáu tuổi là được rồi, muộn nhất là mười bảy tuổi.
Nữ tử này chính là thiên tài Minh Văn Thuật của Minh Văn Sư nghiệp đoàn Uông Vũ Hàm, mà lão giả bên người nàng chính là gia gia của nàng, hội trưởng Minh Văn Sư nghiệp đoàn Uông Tuyền Ki.
- Ừm. . . Nhưng mà, tôn nhi đại khái là không sánh bằng Tần Hạnh Hiên, nàng so với tôn nhi còn nhỏ hơn nửa năm, nhưng mà ở Minh Văn Thuật, thành tích đã không phân cao thấp với tôn nhi, hơn nữa trong mấy tháng này, tiến bộ Minh Văn Thuật của tôn nhi rõ ràng giảm bớt, cũng không biết là nguyên nhân gì.
Thiên tài đều là muốn so sánh lẫn nhau, Uông Vũ Hàm tự nhận ở phương diện võ đạo, dù như thế nào cũng không đuổi kịp Tần Hạnh Hiên.
Thế nhưng Minh Văn Thuật là chủ tu của nàng, nàng không muốn thua.
Thời điểm Uông Vũ Hàm và Uông Tuyền Ki nói chuyện, tiểu thư tiếp đãi cung kính đi tới, nói:
- Hội trưởng.
- Ân, chuyện gì?
Tiểu thư tiếp đãi do dự một chút, chỉ chỉ Lâm Minh nói:
- Thiếu niên kia muốn tiến hành kiểm tra Minh Văn Sư.
- Hả?
Uông Tuyền Ki ngẩn ra, có chút kinh ngạc đánh giá Lâm Minh một phen, chỉ là Luyện thể tầng hai, tuổi không quá mười lăm, mười sáu, lại muốn thi Minh Văn Sư?
- Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?
Uông Tuyền Ki hỏi.
Lâm Minh thoáng do dự, hắn không nghĩ tới lão nhân này chính là hội trưởng Minh Văn Sư nghiệp đoàn.
Lấy thân phận hội trưởng này, hắn không thể nào mơ ước cái gì của mình, chỉ cần không lộ ra những kỹ năng Minh Văn minh dược, minh thân mà Thiên Vận quốc chưa từng có, sẽ không thành vấn đề.
Lâm Minh muốn phòng chính là những giá áo túi cơm sẽ vì mấy vạn lạng hoàng kim, bí quá hoá liều cùng kẻ phạm pháp.
Còn Uông Tuyền Ki và Mộc Dịch, bọn hắn chỉ có thể xem Lâm Minh là một thiên tài vãn bối Minh Văn Thuật mà thôi.
Nghĩ như vậy, Lâm Minh như chân thực nói:
- Lâm Minh, mười lăm tuổi.
Nghe được mười lăm tuổi, một đôi mắt đẹp của Uông Vũ Hàm ở trên người Lâm Minh liền chuyển vài vòng.
Lẽ nào thiếu niên này cũng là thiên tài?
Tuổi tác so với mình còn nhỏ hơn, tu vi cũng không cao, không phải đến tiêu khiển chứ?
Bất quá nghiệp đoàn Minh Văn Sư không cung cấp tài liệu và Bảo khí, cho nên sẽ không có người tiêu tốn mấy ngàn lạng hoàng kim tới nơi này quấy rối, đó chính là não tàn.
- Tài liệu và Bảo khí phải tự mình chuẩn bị, ngươi biết chưa?
- Ân, đã biết, ta muốn hướng về nghiệp đoàn Minh Văn Sư mua.
Lâm Minh nói xong lấy ra một tờ giấy, trên giấy liệt kê ra một chuỗi tài liệu.
Lâm Minh lựa chọn Cường Lực phù đơn giản hoá, đơn giản hoá không cần Thiên Tàm Ti, phù văn cũng đơn giản hơn rất nhiều, nên hiệu quả tăng cường đương nhiên sẽ kém một chút, cũng không có kỹ năng Minh Văn.
Mục tiêu của hắn chỉ là thông qua kiểm tra, cũng không cần kinh thế hãi tục cỡ nào.
Hơn nữa Cường Lực phù liên quan đến một ít đồ vật mới mà trong hệ thống Minh Văn Thuật của Thiên Diễn đại lục hoàn toàn không có, những cái này Lâm Minh không muốn bại lộ.
- Những tài liệu này, cảm tạ.
Lâm Minh đưa danh sách cho tiểu thư tiếp đãi.
Tiểu thư tiếp đãi dùng ánh mắt xin chỉ thị của Uông Tuyền Ki một thoáng, thấy đối phương gật đầu, nàng nói:
- Hảo, xin hỏi ngươi dùng Bảo khí dạng gì?
- Dùng kiếm đi, đúng rồi, Bảo khí sau khi ta Minh Văn, vẫn thuộc về ta chứ?
- Đó là đương nhiên, Bảo khí và tài liệu vốn chính là người kiểm tra bỏ tiền ra mua, xin đi theo ta chọn một cái Bảo khí.
- Ân.
Lâm Minh đi rồi, Uông Vũ Hàm vẫn nhìn bóng lưng Lâm Minh biến mất, lẩm bẩm nói:
- Gia gia, thiếu niên này mới mười lăm tuổi, lại đến thi Minh Văn Sư, nếu để cho hắn thi Minh Văn Sư, ngay cả Tần Hạnh Hiên cũng sẽ bị hạ thấp.