Triệu Minh Sơn đột nhiên vung tay lên, thủ hạ của hắn ngây ngẩn cả người, Vương Nghĩa Cao cũng ngây ngẩn cả người.
Thả người?
Vương Nghĩa Cao cũng không phải người ngu, hắn nghĩ tới tấm truyền âm phù vừa nãy kia, lẽ nào cùng nó có liên quan?
Bất quá Triệu Minh Sơn không nói một tiếng thả người, Vương Nghĩa Cao vẫn là rất khó chịu, hắn đang chuẩn bị nói vài câu.
Mà đúng lúc này, trước mặt hắn cũng tuôn ra một ánh lửa, tương tự là truyền âm phù, mà vừa nghe này âm thanh trong truyền âm phù truyền ra, Vương Nghĩa Cao suýt chút nữa co quắp trên mặt đất, là phụ thân hắn tự mình phát truyền âm phù, chỉ nói một câu:
- Lập tức cút trở về cho ta!
Vương Nghĩa Cao thậm chí có thể cảm nhận được lãnh ý trong câu nói này của phụ thân, hắn không chút nghi ngờ, lần này phụ thân sẽ lột hắn một lớp da.
Nếu song phương gây sự, người sau lưng một phương là Thái tử, người sau lưng một phương khác là Vương quân chủ, tự nhiên Lý Sự đại thần cũng sẽ phát một tấm truyền âm phù cho Vương quân chủ nói rõ tình huống.
Vương quân chủ chưa bao giờ nộ qua như thế, ngôi vị hoàng đế sắp thay đổi, Vương Nghĩa Cao này dĩ nhiên chọc phải Thái tử gia hiện nay!
Mặc dù chỉ là một tiểu nhân vật không biết có quan hệ gì cùng Thái tử, nhưng rất nhiều lúc, chỉ là bởi vì một chuyện nhỏ, cũng đủ để ở thời điểm Thái tử lựa chọn thành viên nòng cốt gạt hắn ra ngoài, hắn thật muốn giết nhi tử vô dụng này.
Triệu Minh Sơn nhìn thấy Vương Nghĩa Cao nhận được truyền âm phù liền ngờ tới đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy thủ hạ vẫn đang chẩn chờ, Triệu Minh Sơn nổi giận:
- Còn không thả người, sửng sốt làm gì?
Những thủ hạ kia bị răn dạy, lúc này mới hoang mang hoảng loạn đi mở trói, nhưng mà thời điểm bọn họ cưỡi dây thừng, Lâm Minh cười lạnh nói:
- Ngươi muốn bắt liền bắt? Muốn thả liền thả sao? Ta nói rồi, một khi trói, sẽ không dễ cởi.
Triệu Minh Sơn nhìn Lâm Minh, lúc này trong đầu mới nhớ lại trước đó Lâm Minh từng nói câu kia:
- Các ngươi trói thử xem, một khi trói, sẽ không dễ cởi.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, mặc dù Triệu Minh Sơn rất trọng mặt mũi, thế nhưng so với tiền đồ thậm chí là mạng nhỏ của mình, mặt mũi tính toán cái rắm.
Triệu Minh Sơn thay đổi sắc mặt, mặt cười làm lành nói:
- Thực sự là hồng thuỷ xông tới miếu Long vương, hai vị tiểu huynh đệ sớm nói một chút, đều là người một nhà, chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là hiểu lầm, hiểu lầm. Mấy người các ngươi, còn không mau mở trói cho hai vị tiểu huynh đệ!
Lúc này tuy không có mở trói, thế nhưng ngoài miệng Lâm Tiểu Đông bị vải chặn lại, hắn cũng không rõ ràng xảy ra chuyện gì.
Bất quá mấy ngày nay Lâm Minh mang cho hắn không ít kinh ngạc, Lâm Tiểu Đông ngược lại là thích ứng rất nhanh.
Lẽ nào là sư phụ Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi sau lưng Minh ca kia ra mặt?
Đối với Lâm Tiểu Đông mà nói, nhân vật cỡ kia đến cùng ngưu bức đến mức độ nào, hắn hoàn toàn không có khái niệm, ngược lại là ngưu bức a, có nhân vật cỡ này làm chỗ dựa, mình còn sợ cái điểu!
- Người một nhà, móa! Ai người một nhà với ngươi? Lăn, đều cút cho lão tử!
Nha dịch tới cởi dây thừng bị thân thể mập mạp của Lâm Tiểu Đông hất ra.
- Ta là người các ngươi nói bắt liền bắt, nói thả liền thả sao?
Lâm Tiểu Đông vốn chính là người không ăn thiệt thòi, hiện tại đắc thế, tự nhiên là không tha người.
Bây giờ Triệu Minh Sơn là người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra, hắn cười làm lành tự mình tiến lên:
- Tiểu huynh đệ, mắt ta vụng về, ngươi xem việc ngày hôm nay có thể bỏ qua...
Cái cổ Lâm Tiểu Đông lệch đi, những quan sai này bình thường bổng lộc không nhiều, tuy có chút thu vào, thế nhưng chút tiền kia Lâm Tiểu Đông cũng nhìn không nổi, bồi thường tiền không có ý nghĩa, như vậy làm sao trị bọn hắn đây?
Lúc này, Lâm Tiểu Đông vừa hay nhìn thấy Vương Nghĩa Cao cỡi ngựa ở một bên, thất hồn lạc phách hướng về xa xa chạy đi, Lâm Tiểu Đông nhất thời nổi giận:
- Đứng lại, ai cho tiểu tử ngươi đi? Chạy trở về cho ta!
Nghe Lâm Tiểu Đông nói như vậy, Vương Nghĩa Cao suýt nữa từ trên lưng ngựa té xuống, hắn bây giờ là bị sợ vỡ mật, nếu phụ thân thật động gia pháp, đây tuyệt đối là một hồi ác mộng.
Hiện tại, hắn nhìn thấy Lâm Minh liền trong lòng sợ hãi, đừng nói trả thù gì, hắn lại nhìn thấy Lâm Minh sẽ vòng quanh mà đi.
Vương Nghĩa Cao là thật sợ, hơn nữa cũng không biết sau lưng Lâm Minh có năng lượng cỡ nào, nhưng có thể khẳng định, phần năng lượng này tuyệt đối lớn hơn mình nhiều!
Mất đi ưu thế duy nhất, lúc này Vương Nghĩa Cao đối với Lâm Minh đã sợ đến tránh không kịp.
- Ngươi... ngươi muốn thế nào?
- Ngươi cứ đi như thế sao? Thiên hạ làm gì có chuyện ngon ăn như thế?
Lâm Tiểu Đông linh cơ hơi động, nhìn mấy cái nha dịch bên người nói:
- Mấy người các ngươi, đánh gia hoả này một trận, việc này coi như xong.
Vương Nghĩa Cao nghe được cái yêu cầu này, cả người khẽ run rẩy, mà Triệu Minh Sơn càng là một mặt khổ sáp.
Hắn bây giờ trở còn không biết bảo vệ mũ quan như thế nào, nếu như lại đánh Vương Nghĩa Cao, hắn thật là chết chắc.
Triệu Minh Sơn nhìn về phía Lâm Minh, trong ánh mắt đã có vẻ cầu xin.
Lúc này, Lâm Minh nói:
- Quên đi, nháo cùng những người này không có ý nghĩa.
Hắn chuyển hướng nhìn Vương Nghĩa Cao, hỏi:
- Ta hỏi ngươi một vấn đề, thời điểm ngươi đi ra tìm ta, ta cảm thấy trong xe ngựa xa xa còn có người nhòm ngó ta, người nọ là Chu Viêm phải không?
Nghe được Lâm Minh hỏi như thế, đáy lòng Vương Nghĩa Cao phát lạnh, gia hoả này, sau lưng mọc ra con mắt hay sao?
Hắn đối với Lâm Minh là triệt để sợ, lúc này Lâm Minh trước mắt, ở trong mắt hắn càng cao thâm khó dò và khủng bố.
Hắn khúm núm không lên tiếng, Lâm Minh tiến lên trước một bước, con mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vương Nghĩa Cao, lạnh lùng nói: