Dịch: Thanh Dạ La Phi vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Trịnh Thiên Dã đã xông vào, kéo cô ra, còn tức giận hét lớn vào người bệnh đang nằm trên giường: “Mày muốn chết hả? Dám đụng vào người phụ nữ của tao!”
Có thể nói đó là một bộ mặt dữ tợn cùng với khí thế hừng hực!
Ngô Thần là một người bệnh chỉ có thể nằm ở trên giường, bị khí thế của anh làm cho kinh hoàng, càng tỏ ra đáng thương hơn. Một hồi lâu cũng không nói tiếng nào.
Trịnh Thiên Dã tức giận liếc anh ta vài cái, rồi quay đầu nhìn La Phi, ra lệnh với cô: “Em nói với anh ta, sau này em không gặp lại anh ta nữa.”
Không cần anh nói, La Phi cũng đã quyết định cắt đứt với Ngô Thần rồi, hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng, nhưng anh nói bằng cái giọng ra lệnh này, làm cho người ta thật khó chịu.
Nhưng vì để cho Ngô Thần không nghĩ đến cô nữa, cô vẫn kiên quyết nói: “Ngô Thần, sau này tôi sẽ không gặp lại anh nữa.”
Cô nói xong, thì Trịnh Thiên Dã thỏa mãn mỉm cười, khinh miệt nhìn người nào đó đang nằm ở trên giường, sau đó kéo cô, rời khỏi phòng bệnh với một dáng vẻ cao ngạo, trong phòng bệnh chỉ còn lại những cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của tất cả những bệnh nhân còn lại.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Trịnh Thiên Dã bắt đầu oanh tạc. Ngồi ở trong xe, la hét với La Phi: “Em có ý gì đây, dám chạy đến đây gặp tên đàn ông đó, em muốn cắm sừng anh hả?”
Nếu không phải bây giờ La Phi nghi ngờ hạ sách qua cầu rút ván để trở mặt với anh là quá nhanh, hơn nữa anh còn là một kẻ bệnh tâm thần thì cô đã hét vào mặt anh rồi. Nhưng nghĩ lại, tức giận với một kẻ bị bệnh thần kinh dù sao vẫn là không sáng suốt.
Nhưng lý lẽ vẫn lý lẽ, bắt La Phi phải dịu dàng giải thích, đây cũng là một chuyện rất khó. Cho nên cô quay mặt đi, mở cửa sổ xe cho gió thổi vào.
Trịnh Thiên Dã bị cô chọc tức, đạp chân ga một cái, xe gào thét chạy trên đường.
La Phi kinh hoàng, mới nhớ đến tên này là người bị bệnh thần kinh. Để một người bệnh thần kinh lái xe, mười người hết tám chín người là kẻ giết người trên đường! Cô vẫn chưa muốn chết sớm đến vậy, cho nên quay nhanh người lại, nói nhỏ nhẹ: “Em với Ngô Thần không có chuyện gì hết, chẳng qua em đến xem anh ta có bị nguy hiểm gì đến mạng sống không thôi. Em chắc chắn với anh là em không có cắm sừng anh đâu.”
Cuối cùng mặt Trịnh Thiên Dã cũng ôn hòa một chút, giảm tốc độ xe, nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Tất nhiên anh biết rõ em sẽ không cắm sừng anh, em yêu anh đến vậy, làm sao có thể làm chuyện đó. Hơn nữa, cái tên ngu xuẩn nằm ở trong bệnh viện kia, làm sao có tư cách cướp người phụ nữ của anh chứ?”
La Phi im lặng liếc anh.
Trịnh Thiên Dã liếc lại cô, lại tăng tốc xe, hừ một tiếng. “Anh cũng không lừa em, bây giờ anh dẫn em đi, xem coi tên kia ngu xuẩn đui mù đến mức nào.”
Xe dừng lại trước một hộp đêm. Trịnh Thiên Dã xuống xe, kéo La Phi đi vào bên trong.
“Này! Anh dẫn em đến chỗ này làm gì hả?” La Phi nói lớn, hộp đêm này vừa nhìn là biết chỗ không tử tế rồi, cho dù nó rất tương xứng với tên ngựa đực Trịnh Thiên Dã này, nhưng cũng không có nghĩa nó phù hợp với loại con gái con nhà đàng hoàng như cô. Thứ nhất cô không bán mình, thứ hai cô không bán tuổi trẻ, cả đời này sợ rằng ngoài chuyện sau này xui xẻo gặp lại tên đàn ông cặn bã cho cô cơ hội đến bắt hai kẻ ngoại tình, thì không còn lý do nào khác để cô bước vào những chỗ như thế này.
Nhưng bây giờ lại bị Trịnh Thiên Dã kéo đi, nghĩ đến chuyện thần kinh anh không được bình thường, làm cho cô miên man nghĩ, anh sẽ không đưa cô đến chỗ này làm gì hay xem gì chứ?
Trịnh Thiên Dã cảm thấy có chút bực bội vì sự chống đối của cô, quay đầu nói với cô bằng giọng điệu cực ghê tởm: “Không phải nói dẫn xem đi xem tên ngu xuẩn nằm trong bệnh viện kia, mắt đui đến cỡ nào sao?” Nhìn thấy La Phi không chống đối nữa, tay anh dùng sức hơn, “em chỉ cần đi theo anh thôi, anh không bán em đâu.”
Nói đến vấn đề này, La Phi có thái độ nghi ngờ như thế nào, trước hết cũng chỉ có thể xem anh muốn làm cái quái gì.
Có một người trẻ tuổi từ cửa hộp đêm đi ra, cung kính mở cửa giúp bọn họ: “Ngài Trịnh.”
La Phi khinh bỉ trong lòng, quả nhiên Trịnh Thiên Dã hợp với những chỗ này, nhìn là biết ngay anh là khách quen mấy chỗ này mà, cái này có thể hiểu là phục vụ tận tình đến nỗi khách xem như là nhà.
Đương nhiên Trịnh Thiên Dã không biết La Phi đang oán anh ở trong lòng, mà La Phi cũng nghi oan cho anh rồi. Trịnh Thiên Dã từng đến chỗ này, nhưng nói là khách quen thì còn chưa đến mức đó, anh từng đến chỗ này vài lần với đám bạn bè, bởi vì có vài tên là khách quen thường trực chỗ này, trong đó còn có một tên là cổ đông lớn của nơi này, cho nên đám nhân viên kia rất có trách nhiệm nghề nghiệp và cũng có mắt nhìn, nên tự động sẽ âm thầm nhớ rõ vị Trịnh thiếu gia này.
Trên dãy hành lang dài bao quanh bởi những ánh đèn mê ly, La Phi bị kéo đến một đại sảnh lớn càng mờ ảo hơn. Đập vào mắt, đó là tiếng nhạc ầm ỹ, rượu ngon gái đẹp đan xen nhau.
La Phi chưa từng đến nhưng cũng từng nghe nói đến những chỗ như thế này, trên hàng ghế dài, những tên đàn ông đang uống rượu cười đùa với những người phụ nữ lẳng lơ, cô cũng không ngu tới mức nghĩ những cô gái đó là vợ hay bạn gái của bọn họ, cũng sẽ không cho rằng các cô là tình nhân hay vợ nhỏ.
Nơi này là chỗ đặc biệt, đương nhiên sẽ có những người phụ nữ có chức vụ đặc biệt.
La Phi quay đầu nhìn đến nơi tụ họp những người làm nghề đặc biệt, đầu óc ngây ngốc trong chốc lát.
Cho đến khi Trịnh Thiên Dã đẩy cô, nạt một tiếng: “Em nhìn thấy chưa, cái tên ngồi dựa vào tường ngồi ở hàng ghế số ba vừa uống rượu vừa ôm ấp đàn bà không?”
Ánh đèn bên trong đại sảnh quả thực tối và mờ ảo, La Phi nghe anh nói, nhìn hồi lâu, mới nhìn thấy người con gái anh nói. Nhưng anh kêu cô nhìn người phụ nữ sa đọa đó là gì?”
Trịnh Thiên Dã lại đụng cô: “Nhận ra không?”
La Phi cảm thấy mình có nên thẹn quá hóa giận không.
Mặc dù cô không kỳ thị nghề nghiệp, nhưng là một người phụ nữ con nhà đàng hoàng, lại phải dính líu với một người phụ nữ lẳng lơ, vẫn làm cho cô có chút bực bội.
Trịnh Thiên Dã nhìn thấy cô im lặng không nói, dáng vẻ không thể tin được, nên mở miệng nói lần nữa: “Đừng nói em không biết cô ta nhé?”
“Em tại sao phải biết cô ta?” La Phi bực bội trả lời anh.
Mặc dù Trịnh Thiên Dã không thừa nhận Ngô Thần là bạn trai cũ của cô, nhưng La Phi không nhận ra người tình của bạn trai cũ, vẫn làm cho anh có chút bất ngờ.
Anh lắc đầu nghĩ, cô gái này quả nhiên đầu óc không được sáng suốt mà, cũng may gặp được anh, nếu không anh không biết cô sẽ bị người ta lừa đến mức nào. Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng chốc có chút tự hào về mình.
Anh mang theo cảm giác tự hào về chỉ số thông minh ưu việt của mình kéo tay La Phi: “Em nhìn lại lần nữa xem nào? Nhìn cho kỹ vào, em từng gặp qua cô ta chưa?”
Vì thế ánh mắt của La Phi nhìn xuyên qua ánh đèn mơ ảo, nhìn kỹ thêm lần nữa. Lần này, quả nhiên cô đã nhận ra.
Cô lục lại ký ức của mình, liền nghĩ ra mình đã từng gặp người phụ nữ này. Nếu không lầm, thì cô ta chính là người ngày đó gọi Ngô Thần là ông xã.
Cô nhớ rõ từng nghe Ngô Thần nói, người phụ nữ này vì cuộc sống bức bách, bị ép đến hộp đêm làm việc, bây giờ nhìn thấy cô ta như vậy cũng không có gì lấy làm lạ.
Mà lúc này, cô đột nhiên nghĩ đến, khoảng thời gian Ngô Thần bị bệnh, người phụ nữ này không hề xuất hiện. Nghĩ đến những lời Ngô Thần nói, hai người đã cắt đứt quan hệ từ lâu, có lẽ cô ta cũng không biết anh bị bệnh nặng.
Cô không biết tại sao Trịnh Thiên Dã biết người phụ nữ này, vì sao kéo cô đến xem người phụ nữ này chứ? Đúng rồi nha, anh nói là anh muốn cho cô biết Ngô Thần ngu xuẩn đến cỡ nào? Cũng đúng, nhìn người phụ nữ lẳng lơ này, thì biết ngay mắt Ngô Thần đui mù đến cỡ nào. Nhưng mà, cô đã biết từ lâu rồi, nên một chút bất ngờ cũng không có. Được chưa nào?
Đang nghĩ thế, người phụ nữ đó dìu người đàn ông bên cạnh, đi thẳng đến hành lang.
La Phi vẫn chưa phản ứng lại, thì người đã bị Trịnh thiên Dã kéo đến đến một chỗ khác.
Cho đến khi đi vào một gian phòng, nhìn thấy một loạt máy vi tinh, mới biết cô bị kéo vào phòng giám sát. Cậu bảo vệ trong phòng giám sát, vừa nhìn thấy Trịnh Thiên Dã, liền cung kính gọi ngài Trịnh, rồi tự mình lùi qua về phía sau, bước ra khỏi cửa.
“Anh muốn làm gì hả?” La Phi bỏ tay anh ra, bực bội nhìn thái độ kỳ lạ của Trịnh Thiên Dã.
Trịnh Thiên Dã nhún vai, chỉ vào những màn hình máy vi tính, nói: “Em nhìn đi.”
La Phi nhìn về phía màn hình máy vi tính, trên đó hiện ra hình ảnh một căn phòng. Cô nghĩ đó là một gian phòng nào đó ở trong hộp đêm, đang định hỏi Trịnh Thiên Dã muốn giở trò quỷ gì, thì lại thấy trong phòng có một đôi nam nữ..
Về khả năng phân biệt người của La Phi, vẫn có một chút. Gần như trong nháy mắt, thì đã nhận ra đó người phụ nữ và người đàn ông lúc nãy.
Cũng ngay trong một giây cô nhận ra đó, thì đôi nam nữ cô cho là bình thường liền trở thành đôi cẩu nam nữ, hai kẻ ôm nhau gặm nhắm nhau.
Phong cách táo bạo, hành động dũng mãnh, bầu không khí nóng bỏng, La Phi nhìn đến buồn nôn.
Quá ghê tởm, cực kỳ ghê tởm, ghê tởm cùng cực, ghê tởm muốn chết.
Cô trừng mắt nhìn Trịnh Thiên Dã: “Xin lỗi anh nha, em không có sở thích đó.”
Trịnh Thiên Dã nở một nụ cười khinh miệt: “Em đừng vội, tiếp tục xem đi.”
Nói xong, không biết anh gõ gì trên bàn phím, máy vi tính lại phát ra tiếng.
Cũng may đôi cẩu nam nữ đó không còn tiếp tục làm chuyện hăng hái kia nữa, chỉ ôm nhau ngồi trên ghế sofa, mở một bình rượu, chơi đùa với nhau. Bằng không La Phi sợ rằng mình phải làm chuyện kia, chẳng những phải tự móc mắt, mà còn phải tự hủy lỗ tai mất.
Hai người ở trong màn hình dừng làm việc kia, La Phi cũng bình tĩnh lại.
Có lẽ tò mò và nhiều chuyện là bản tính trời sinh của phụ nữ, mặc dù đôi cẩu nam nữ này chẳng dính líu gì tới mình, nhưng La Phi cũng có chút hứng thú, muốn rình coi đôi cẩu nam nữ này.
Tiếng nói chuyện của đôi nam nữ đó, phát ra rõ ràng.
“Lộ Lộ à, lâu rồi không gặp em nha, nghe nói lúc trước em tìm được ông xã rồi mà? Không lẽ không muốn làm người lương thiện sao?”
“Ông xã gì chứ? Anh Trương đây mới là ông xã của Lộ Lộ nha.”
“Hay cho cái miệng ngọt của em, nhưng anh nghe chị em của em nói, tên ông xã đó của em là thành phần tri thức tốt nghiệp đại học danh tiếng mà, đối xử với em rất tốt, nghe hoàn cảnh em tội nghiệp, còn đưa em đi học bổ túc mà.”
“Thành phần tri thức tốt nghiệp đại học danh tiếng gì chứ, chẳng qua chỉ là chỉ là tên đàn ông vô dụng lừa gạt người phụ nữ của hắn để ăn vụng thôi. Em giả bộ nói hoàn cảnh đáng thương thế, anh cho rằng người ta tin sao, chẳng qua chỉ cho mình cái cớ để ăn vụng thôi. Lúc còn muốn ngủ với em, đối xử với em tốt lắm nha, nhưng khi bị bạn gái phát hiện quậy cho một trận, thì lập tức hoảng sợ, cũng may em không đặt cược lên loại người như thế. Nghe nói gần đây anh a bị bệnh nặng, cũng may em chuồn lẹ, bằng không em bị vạ lây rồi. Vẫn là ông xã Trương tốt nhất.”
“Ha ha ha, Lộ Lộ đúng là một tiểu yêu tinh thông minh mà……..”
Nhìn thấy đôi cẩu nam nữ muốn dây dưa với nhau nữa, Trịnh Thiên Dã ấn cạch một tiếng, màn hình vụt tắt. Quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của La Phi.
La Phi vẫn nhìn chằm chằm màn hình đã tối đen kia, một lát sau, mới phản ứng lại: “Sao tắt rồi?”
Trịnh Thiên Dã cười nhạo một tiếng: “Em muốn xem biểu diễn trên giường đến vậy sao? Quay về chúng ta tự diễn là được rồi.”
La Phi ngẩn người, trên mặt bỗng dưng hơi đỏ lên, nhỏ tiếng xì một cái.
Trịnh Thiên Dã nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô, cười to ha ha, đi đến, nâng cằm cô lên, hôn thật mạnh lên môi cô, mặt mày sung sướng nói: “Nhìn ra tên ngu xuẩn nằm ở bệnh viện kia, ngu xuẩn biết bao nhiêu chưa? Anh ta mang cái mác tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng, thế mà lại bị người đàn bà nhỏ bé kia lừa. Cũng đúng thôi, anh thấy anh ta giống y như những gì cô ta nói, đàn ông mà! Ngoài mặt thì nói là đồng cảm, chẳng qua chỉ tìm cho mình một cái cớ để ăn vụng thôi.”
La Phi cau mày: “Anh có thể đừng nói chuyện khó nghe đến vậy không?”
Vẻ mặt Trịnh Thiên Dã xụ lại, có chút hờn giận: “Sao nào, còn muốn bảo vệ tên đó hả? Anh chỉ muốn em nhìn rõ sự thật, đập tan mọi hy vọng đi. Để em toại nguyện làm người phụ nữ của anh, đừng có đứng núi này trông núi nọ với tên đàn ông kia. Chỉ cần ngoan ngoãn một lòng với một mình anh thôi, biết chưa hả?”
La Phi tự động gạt bay những lời anh nói, nghĩ đến những lời người phụ nữ tên Lộ Lộ đó vừa nói, mặc dù có chút ghê tởm. Nhưng trong lòng đột nhiên có chút thoải mái.
Ngô Thân vì chính mình đã biện bạch vô số lần, anh ta nói anh ta không yêu người phụ nữ kia, chẳng qua đồng cảm với hoàn cảnh của cô ta mới ở bên cô ta. Thậm chí cô còn tin tưởng lời nói của anh ta, bởi vì ở trong nhận thức của cô, Ngô Thần luôn là một người hiền lành.
Sau khi Ngô Thần ngoại tình, cô luôn nghi ngờ chính mình, có phải cô làm một người bạn gái rất tồi tệ, cho nên bạn trai mới ra ngoài dịu dàng chăm sóc người khác không nhỉ.
Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu ra, Ngô Thần có ngu hơn nữa, cũng không thể không nhìn ra những lời nói dối của cô gái đó, cũng không thể không nhìn ra cô gái kia giả vờ dịu hiền, Đồng cảm chẳng qua chỉ là một cái cớ, một cái cớ dùng để nguy trang việc ngoại tình bên trong vẻ hiền lành, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người để thỏa mãn ham muốn của mình thôi.
Ngô Thần không phải mắt mù mà đi thích cô gái đó, chẳng qua đó là bệnh chung không kiểm soát được người anh em bên dưới của người đàn ông thôi. Chẳng qua anh ta tồi tệ hơn những người đàn ông khác, bởi vì ngay cả chính mình cũng không dám đối mặt.
Giây phút đó, cuối cùng La Phi chối bỏ tất cả những tình cảm ngần nấy năm của mình, người đàn ông bình thường so với những người đàn ông đẹp mã nhiều tiền càng đáng tin hơn.