Nhớ đến lúc La Phi vừa mới vào Hằng Thiên, vẫn còn là người mới ra xã hội, cũng không biết người lèo lái tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố này là ai. Sau khi vào đây, mọi tin đồn có liên quan đến Trịnh Thiên Dã mới lũ lượt kéo đến chỗ cô.
Nói chung, tổng kết lại thì tổng giám đốc Hằng Thiên chính là viên kim cương ngôi sao Châu Phi bự chảng hiếm có nhất trên đời.
Thế nên, cứ cách một hai tháng khi nghe thấy trợ lý tổng giám đốc ở tầng mười tám khóc lóc khi bị sa thải, đám con gái hâm mộ trên dưới công ty bèn được dịp ngậm miệng.
Có tô điểm cho đẹp đến thế nào, cũng không thể che giấu sự thật trần trụi này— Tổng giám đốc Trịnh Thiên Dã trẻ tuổi đẹp trai của họ quả thực là một bạo chúa cực kỳ tàn ác. Mấy cô gái rạo rực kia cũng chỉ có thể tự sướng dưới tầng mười tám mà thôi.
Ngoài ra, thỉnh thoảng trên tạp chí lá cải, sẽ xuất hiện mấy ngôi sao hạng ba hay người mẫu loại hai gì đó, khóc lóc kể lể bị ai kia bội tình bạc nghĩa. Tệ hơn nữa, có vị ngọc nữ thanh khiết, bất ngờ té bị thương, khi tiếp nhận điều trị ở bệnh viện, cô trực tiếp tố cáo bản thân bị ai kia đối xử bạo lực ngay trước giới truyền thông để ngấm ngầm hại người. Mà “ai kia” được làm mờ đi, người ngoài không biết, người bên trong Hằng Thiên lại có thể đoán được tám chín phần, không phải tổng giám đốc Trịnh vĩ đại của bọn họ thì còn có thể là ai.
Vì thế, phía trước Trịnh bạo chúa không thể không có thêm vài định ngữ, ví dụ như lạm tình, đào hoa, ngựa đực, bạo lực; ví dụ như tàn nhẫn vô tình, điên cuồng, không có phong độ… đại loại như thế.
Tóm lại anh là máy bay chiến đấu trong đống rác rưởi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đàn ông dù tệ hại đến đâu, chỉ cần là giàu có đẹp trai, đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp thì ở trong lòng đa số phụ nữ, địa vị của người đàn ông đó vẫn vô cùng kiên cố. Trên đời này tuyệt đối không thiếu mấy cô gái ngốc nghếch như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Ở Hằng Thiên to như vậy, có thể nhìn thấy một đống.
Lúc đầu La Phi vào Hằng Thiên, vốn ở bộ phận vẽ bản thiết kế, tuy xuất thân được đào tạo chính quy, nhưng tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, ở trong bộ phận bị người ta xem là “chân sai vặt” tùy ý sai bảo suốt một năm.
May mà tính cách La Phi trước giờ luôn làm theo giáo huấn “bị thiệt thòi cũng là phúc” của tổ tiên họ La, huống hồ, cô từ thành phố nhỏ thi đậu đến Giang Thành học đại học, sau khi tốt nghiệp còn có thể ở nơi này tìm được công việc lương cao, trong lòng cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Mỗi ngày bị xem như chân sai vặt, trái lại cũng khá vui. Lâu ngày, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất hòa đồng.
Bất quá chỉ mới một năm ngắn ngủi, sau khi đại boss ở tầng mười tám sa thải trợ lý tổng giám đốc thứ mười trong năm, bộ phận nhân sự trong công ty không thể không thay đổi sách lược, từ tuyển dụng bên ngoài sửa thành điều động nội bộ.
Có thể là sếp bộ phận nhân sự thấy bộ dạng tận tụy chịu khó của La Phi trong phòng, cuối cùng chức vụ đó lại rớt xuống đầu cô một cách thần kỳ.
Lúc cô nghe thấy tin ấy, thật có thể nói là sấm sét giữa trời quang, thiên lôi giáng búa. Không nói đến chuyện không đúng chuyên ngành, sợ nhất là chưa đến hai tháng, dưới chính sách tàn ác của bạo chúa, cô sẽ gói gém đồ đạc rời khỏi công ty.
Khi rời khỏi bộ phận, đồng nghiệp trong phòng không ai không ném ra ánh mắt thương hại, nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu cho cô.
Thực tế, bạo chúa quả thật là bạo chúa.
La Phi cảm thấy, con người Trịnh Thiên Dã này cả ngày giống như người khác thiếu tiền anh ta không trả, giọng điệu với ai cũng kiêu căng, thái độ lạnh nhạt, lỗ mũi hếch lên trời, cặp mắt thì mọc trên đầu, bộ dáng như gặp ngọc hoàng đại đế cũng không nể nang. Tính khí càng đặc biệt nóng nảy, mắng cấp dưới như cơm bữa, lần nào cũng đất rung núi chuyển, lúc tức giận tột cùng, còn đập hư bàn làm việc bằng gỗ lim giá trị xa xỉ, mắng một vị nguyên lão hơn năm mươi tuổi của công ty đến nỗi phát bệnh tim phải nhập viện.
La Phi ngồi bên ngoài, khó tránh bị dọa đến vỡ mật.
Thỉnh thoảng, cô nghi ngờ Hằng Thiên có thể đứng vững cũng như dẫn đầu trong ngành công nghiệp này hoàn toàn là do kỳ tích. Nhưng sau khi nghe nói đến bối cảnh gia đình dọa người của Trịnh Thiên Dã, lại cảm thấy có lẽ đây là điều đương nhiên. Trên đời này, chỉ cần gia sản hùng hậu, có người làm chính trị, muốn làm gì không phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Vả lại, chủ tịch Hằng Thiên cũng họ Trịnh, cũng là ba của Trịnh Thiên Dã, nói đơn giản, thật ra Hằng Thiên là do ba anh ta sáng lập ra, nói trắng ra Trịnh bạo chúa chính là con dựa hơi cha, rõ ràng chỉ là đời sau tốt số mà thôi.
Trịnh Thiên Dã đối với trợ lý tổng giám đốc La Phi này đương nhiên cũng không thèm ngó đến. Hoặc là nói không thèm để vào mắt, chỉ có lúc hối thúc công việc, mới có thể thô lỗ nói trong điện thoại: “Mau đem XX vào đây cho tôi.”
Thỉnh thoảng anh ta cũng mở cửa ra, lạnh lùng nghiêm mặt quát: “Sao còn chưa chuẩn bị xong nữa!”
Trừ mấy lần đó ra, mỗi khi đi ngang qua chỗ ngồi của cô, ngay cả mắt cũng chưa từng liếc qua cô. La Phi không khỏi nghi ngờ, cho đến giờ, không chừng ngay cả tên cô anh ta cũng không biết. Ra khỏi phòng làm việc, có lẽ anh ta cũng không nhận ra cô.
Nhưng mà dù sao đi chăng nữa, La Phi cũng an toàn vượt qua một năm trong nỗi thấp thỏm. Trong công việc, tiền lương còn cao hơn một bậc. Mỗi khi nghe thấy giọng điệu mất kiên nhẫn của Trịnh Thiên Dã kia, cô nghĩ đến câu tiếp theo của anh ta chính là “Cô có thể biến.” Nhưng thời gian dài như vậy, thật sự chưa từng nghe thấy câu nào hàm ý gần giống như thế.
La Phi cảm thấy trong công ty kỳ lạ này, thứ mình gặp cũng là kỳ tích.
Trên thực tế, người biết La Phi ở trong công ty đều cho rằng đó là kỳ tích.
Lúc La Phi trở lại văn phòng, hình như Trịnh Thiên Dã cũng đã xong việc.
Cô nàng xinh đẹp nọ cầm tờ chi phiếu, lách người ra khỏi phòng làm việc bên trong, sau khi đóng cửa liền đứng đó, vui vẻ hôn chùn chụt lên tấm chi phiếu. Khi ngẩng đầu, thấy không biết từ lúc nào, La Phi đột ngột xuất hiện trong văn phòng trống trơn, người đẹp nọ hình như có hơi bất ngờ, ngượng ngùng cất chi phiếu vào, lại khôi phục vẻ kiêu ngạo tao nhã như bình thường, mỉm cười kinh miệt với La Phi, hất đầu đi ra ngoài.
La Phi nhìn thấy bóng lưng cô đi khỏi, nhìn đến đôi tất đen kia, âm thầm thở dài. Không hổ danh là hot girl mới nổi, mang đôi tất đen, không chỉ không lẳng lơ, ngược lại toát ra khí chất nữ thần.
La Phi cũng từng mang tất đen dài. Lúc trước khi vừa mới được điều từ tầng mười lăm lên, cô vẫn giống như trước, ăn mặc giản dị không quan tâm lắm tới bản thân. Sau đó, sếp bộ phân nhân sự đề cập với cô, đại diện trợ lý tổng giám đốc chính là hình tượng của toàn công ty, bảo cô học hỏi cách ăn mặc của các thư ký khác.
Giày cao gót, đồ công sở, tất dài… Dần dần, rốt cuộc La Phi cũng có chút ra dáng mỹ nhân thành phần trí thức. Nhưng mà ngày đó lần đầu tiên mang tất đen, khi đứng chen chúc trong thang máy, lại bị vài đồng nghiệp nam không có ý tốt lén lút nhìn trộm nhiều lần, giống như cô đã làm chuyện gì xấu, hoặc là mặc đồ mát mẻ lắm. Ra khỏi thang máy, đúng lúc gặp Trịnh Thiên Dã từ trong thang máy VIP đi ra, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một, khi liếc đến hai chân mang tất đen của cô, khuôn mặt lạnh lùng kia càng thêm rét lạnh, hồi lâu, từ trong mũi phun ra một luồng tức giận, nói: “Chúng ta là công ty đàng hoàng, không phải là hộp đêm.”
La Phi theo ánh mắt chán ghét của anh ta cúi đầu nhìn xuống chân mình, hai má lập tức đỏ lên, giống như đã làm chuyện tội tác tày trời gì đó vậy.
Từ đó về sau, cô không mang tất đen đi làm nữa.
Đang nghĩ vu vơ thì Trịnh Thiên Dã từ bên trong mở cửa ra, lạnh lùng liếc cô một cái, lên tiếng: “Tài liệu đâu?”
La Phi vội vàng khúm núm gật đầu, mang tài liệu đã in ra vào phòng làm việc để anh xem.