Cách một ngày, La Phi lại đến bệnh viện. Bộ dạng của Ngô Thần vẫn tiều tụy, giọng điệu nói chuyện với cô vẫn rất cố sức.
La Phi đã không còn muốn tính toán chuyện anh vụng trộm bên ngoài nữa, lúc này, còn có chuyện gì quan trọng hơn là sức khỏe đâu?
Có lẽ do mẹ của Ngô Thần chăm sóc con trai suốt mấy ngày liền, dáng vẻ đương nhiên lao tâm lao lực quá độ, nhìn thấy cô, phần lớn toàn là khóc. La Phi nhìn thấy trong lòng không khỏi xót xa.
Khi ra khỏi bệnh viện, sau khi cô mờ mịt ngẩng mặt nhìn trời xanh thật lâu, lúc cúi đầu, trong lòng đã có dự tính.
Buổi chiều hôm đó, cô lập tức trở lại Hằng Thiên, đi thẳng đến bộ phận nhân sự. Tuy rằng nói một đằng làm một nẻo có chút bẽ mặt, nhưng có thể cầm lại số tiền vi phạm hợp đồng kia, để làm tiền thuốc men cho Ngô Thần, chuyện này cũng chẳng đáng kể gì.
Trưởng phòng nhân sự thấy cô, tất nhiên rất bất ngờ, nhưng không quên lập tức gọi điện thông báo cho Trịnh Thiên Dã, dù sao Hằng Thiên cũng là công ty lớn, không phải là nơi ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi được.
Trong điện thoại, trưởng phòng nhân sự vâng dạ mấy tiếng, cúp máy, sắc mặt u ám khó hiểu, nói với La Phi: “Tổng giám đốc Trịnh bảo em lên văn phòng.”
La Phi hít sâu một hơi, khi bước vào thang máy, cô có cảm giác như lại rơi vào động quỷ.
Vất vả lắm mới có thể thoát khỏi tên ôn thần Trịnh Thiên Dã kia, trở mình bước vào thời đại mới, không ngờ thoáng chốc lại bị đánh ngược trở về trước thời giải phóng.
Số khổ không thể trách xã hội, vận đen không thể oán chính phủ. Cô tự nhận mình xui xẻo.
La Phi biết tính tình Trịnh Thiên Dã xưa giờ luôn không tốt, cô lại bỏ đi như vậy, sợ đã chọc giận đến anh. Nhưng bất luận thế nào, nhẫn nhịn là tốt nhất, nhất định phải nhặt lại công việc, phải cầm về hơn mười triệu tiền vi phạm hợp đồng kia.
Đến phòng tổng giám đốc, La Phi dè dặt gõ cửa phòng Trịnh Thiên Dã, đáp lại bên trong là tiếng nói lạnh đến nỗi không thể lạnh hơn, “Vào đi.”
Cơ thể La Phi run lên từng hồi, chậm rãi đẩy cửa bước vào, thấy Trịnh Thiên Dã tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm về phía cửa với vẻ mặt không có biểu hiện gì, hoặc là nói đang nhìn chằm chằm vào người vừa mới bước vào cửa là cô.
Cô hít sâu một hơi, bước vào, đóng cửa lại xong, đứng cách xa khúm núm mở miệng: “Tổng giám đốc Trịnh, lúc trước từ chức là do tôi xúc động nhất thời, tôi biết mình sai rồi, cho nên muốn quay về làm việc.”
“La Phi, em xem Hằng Thiên là chỗ nào?” Trịnh Thiên Dã sắc mặt lạnh lùng, thấp giọng nói.
La Phi khẽ cắn môi: “Tổng giám đốc Trịnh, thật sự tôi không phải cố ý đâu. Xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Trịnh Thiên Dã nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của cô, tự cho rằng đây là biểu hiện cô hối hận và bất lực, bỗng nhiên tâm trạng tốt hẳn lên, đắc ý nhếch miệng cười, nói: “Tôi biết em luyến tiếc tôi mà.”
Hả?!
La Phi mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn về phía anh, sự việc giống như trở lại tình trạng hoang đường và khó hiểu như ban đầu.
Trịnh Thiên Dã ngoắc cô lại: “Mấy hôm nay tôi đều bị em làm cho tức chết. Chỉ giải quyết như vậy một lần thôi biết chưa? Nếu em còn làm loạn thế này, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em nữa đâu.”
La Phi không biết động tác của anh có ý gì, nhưng vẫn bất giác tiến lên phía trước, dừng lại trước bàn làm việc của anh.
Trịnh Thiên Dã vui vẻ nhìn cô: “Cho tôi đi?”
La Phi không rõ lắm nên hỏi lại: “Cho gì?”
“Số điện thoại và địa chỉ nhà mới của em đó.”
“Hả?!” Giờ phút này La Phi cũng không quản được nhiều chuyện, chỉ cần vị đại boss này có thể để cô quay về công ty, lấy lại hơn mười triệu tiền vi phạm hợp đồng kia là được. Vì thế, cô nhanh chóng thằng thắn viết số điện thoại và địa chỉ của mình lên giấy ghi chú đưa cho anh.
Trịnh Thiên Dã nhìn thấy rất hài lòng, đột nhiên nhớ đến gì đó, lại chìa tay ra: “Đưa chìa khóa dự phòng của nhà em cho tôi.”
“Cái này… không cần đâu!” La Phi cảm thấy bản thân thật sự không thể nhún nhường hơn nữa.
Trịnh Thiên Dã bất mãn lườm cô, vẻ mặt lạnh đi: “Tôi nói đưa tôi thì đưa đi, từ chối cái gì chứ.”
Người đang đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, La Phi vừa oán thầm, vừa không can tâm đưa chìa khóa nhà của mình cho anh.
La Phi vốn định sau khi quay lại, sẽ cùng Trịnh Thiên Dã đấu trí đấu dũng, đọ sức với anh. Nhưng tâm trạng này của cô nhanh chóng biến mất không còn một mống.
Bệnh tình của Ngô Thân đột ngột chuyển biến xấu, cô nhận được điện thoại của mẹ Ngô Thần liền chạy đến bệnh viện thăm, lại nhìn thấy mẹ Ngô Thần ngất xỉu trong phòng bệnh. Mà sau khi người mẹ đơn thân này tỉnh lại, La Phi liền biến thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của bà.
Nhưng La Phi đâu phải thần tiên, cô ngoại trừ lo lắng như bà, cũng bó tay không có cách nào.
Đang lúc hai người túc trực bên giường bệnh của Ngô Thần đang mê man, khi hết đường xoay xở, đúng lúc gặp được bác sĩ bệnh viện cùng viện trưởng Trương Cẩm Hoa đến tuần phòng.
Tất cả tâm tư của La Phi đều đặt hết trên người Ngô Thần, tất nhiên không để ý. Cho đến khi được một giọng nói khẽ gọi: “Xin hỏi cháu có phải là La Phi không?”
La Phi hoài nghi ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, đang hỏi chính mình. Cô nhìn mặt của người phụ nữ này, cảm thấy hình như có hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.
Nữ bác sĩ nọ thấy thế bèn khẽ cười: “Tôi là viện trưởng ở đây, cháu có thể gọi tôi là viện trưởng Trương hoặc bác sĩ Trương đều được.” Bà dừng lại một lát, nhìn qua Ngô Thần trên giường, lại hỏi: “Anh Ngô đây là bạn của cháu à?”
La Phi gật đầu, không biết vị viện trưởng này muốn làm gì.
“Bệnh tình của anh Ngô có hơi phức tạp, tâm trạng của mẹ anh ta cũng không được ổn định. Tôi nghĩ, nếu tiện, cháu có thể đến văn phòng của tôi, để thảo luận kỹ càng lại phương pháp điều trị cho anh ta.”
La Phi nhìn mẹ Ngô Thần, trông bộ dạng như sắp sụp đổ của bà, kéo tay cô mà nói: “Tiểu Phỉ, con đi nghe xem bác sĩ nói gì đi. Cô…”
La Phi biết bà không đành lòng nghe thấy mấy lời không vui, cô liền gật đầu, theo viện trưởng Trương đến văn phòng.
“Viện trưởng, viện trưởng biết cháu sao?” Vừa vào văn phòng, La Phi liền hỏi nghi vấn của mình, cô không quên lúc nãy vị viện trưởng này đã gọi thẳng tên cô.
Trương Cẩm Hoa mỉm cười: “Thời gian trước, tôi đã cùng bà nội của Thiên Dã đến Hằng Thiên gặp cháu.”
Não bộ La Phi sáng lên, nhớ đến người đi cùng với bà nội Thiên Dã ngày ấy, khi đó, bà không nói gì, xem cách ăn mặc như là một quý bà, lúc ấy La Phi đã nghĩ, có lẽ bà chính là mẹ của Trịnh Thiên Dã.
Mà người hiện tại trước mặt, trên người khoác áo blouse, tác phong chuyên nghiệp, không chút nào nhìn ra là bà chủ nhà giàu có.
Trương Cẩm Hoa nhìn ra nghi vấn của cô, cười cười: “Tôi là dì của Thiên Dã, cũng chính là mẹ kế. Mẹ của nó đã qua đời năm nó lên chín rồi.”
La Phi thoáng giật mình, cũng chỉ là thoáng qua thôi, lập tức nhớ đến mục đích chính của mình: “Viện trưởng Trương, cháu muốn biết bệnh tình của Ngô Thần.”
Trương Cẩm Hoa không nhanh không chậm ngồi xuống chỗ ngồi của mình: “Anh Ngô là bạn trai của cháu à?”
La Phi lắc đầu: “Chúng cháu đã chia tay, nhưng anh ấy ở chỗ này không có thân nhân nào khác, dù sao hai đứa cũng có tình cảm nhiều năm, cháu không mong muốn nhìn thấy anh ấy xảy ra chuyện.”
Trương Cẩm Hoa cười: “Mấy cô gái lương thiện như cháu bây giờ rất hiếm.” Bà ngừng một lát lại nói, “Tôi không phải là bác sĩ chủ trị của Ngô Thần, nhưng tôi vẫn nắm rất rõ bệnh tình của anh ta. Bệnh tình của anh ta bỗng nhiên chuyển biến xấu, phẫu thuật bây giờ là rất nguy hiểm, bởi vì phương diện này trong nước vẫn chưa hoàn thiện. Chúng tôi đã nói qua với mẹ anh ta, tỷ lệ phẫu thuật thành công có lẽ chỉ là 30%.”
Hàm ý chính là tỷ lệ xảy ra nguy hiểm chiếm 70%. La Phi hơi sốt ruột: “Không còn biện pháp nào tốt hơn sao?”
Trương Cẩm Hoa giơ tay làm động tác an ủi cô: “Cháu không cần gấp gáp, không phải không có khả năng giảm bớt rủi ro. Thật ra tôi có quen một chuyên gia nước ngoài về phương diện này, tỷ lệ phẫu thuật thành công loại này của đoàn bọn họ là 80%. Nhưng mà, mời người đó đến trung Quốc,e rằng hơi khó khăn.”
“Cần tiền đúng không? Không sao đâu ạ, muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần có thể cứu Ngô Thần.” La Phi gần nhưng rống lên như ngựa, tiến lên bắt lấy tay bà.
Trương Cẩm Hoa khoát tay: “Không phải vấn đề tiền nong, mà vị chuyên gia này thật sự rất khó mời.”
Bây giờ, La Phi giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng, vội nói: “Viện trưởng, viện trưởng quen người đó mà, nhất định viện trưởng có cách mời người đó đúng không?”
Trương Cẩm Hoa cười cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cháu là bạn gái của Thiên Dã mà, đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để giúp cháu.”
La Phi bỗng giật mình, vẻ mặt thoáng cứng đờ.
Sự thay đổi nho nhỏ này đương nhiên không thoát khỏi cặp mắt của Trương Cẩm Hoa, bà thử hỏi dò: “Không phải tôi đang hiểu lầm gì chứ? Lúc trước Thiên Dã nói sẽ dẫn cháu về nhà, nhưng lại không dẫn, sau đó có một thời gian tâm trạng của nó rất tệ. Chẳng lẽ hai đứa chia tay à?”
La Phi nghĩ, quan hệ giữa cô và Trịnh Thiên Dã thật sự là quá hoang đường, nếu viện trưởng Trương bởi vì Trịnh Thiên Dã mà giúp Ngô Thần, lỡ như giữa chừng phát hiện sự tình không phải như vậy, không chừng sẽ chữa tốt thành xấu. Huống hồ, cô cũng không muốn lừa gạt người khác, liền thành thật nói với bà: “Cháu và tổng giám đốc Trịnh không phải như mọi người nghĩ đâu ạ. Hoặc là nói, không phải như lời anh ấy nói với mọi người đâu ạ.” Mặc dù hơi khó mở lời, nhưng cô vẫn tiếp tục giải thích, “Cháu là cấp dưới của tổng giám đốc Trịnh, lúc trước vẫn bình thường không có chuyện gì, nhưng sau đó có một ngày, boss Trịnh đột nhiên cưỡng bức cháu…”
Hai từ “sự thật” đúng là quá khó để mở miệng. Nói ra đều là thương tổn.
Đây là lần đầu tiên La Phi bởi vì không thể trút hết uất ức, có chút muốn trào nước mắt.