Qua hơn 10phút sau, Bác sĩ Ngô mệt mỏi đi ra, nở nụ cười tươi tắn: Cô bé đã tương đối ổn định rồi!
Hạ Hi Tuyền nghe xong lại gục xuống lần nữa.
Y tá thấy thế, nói Phương Minh Vĩ đặt cô lên trên giường, chuẩn bị truyền nước cho Hạ Hi Tuyền.
Bác sĩ cho kiểm tra xong Hạ Hi Tuyền, liền nói với người thân: Chỉ là cảm xúc quá độ bi thương, thêm vào đó là những ngày qua thần kinh quá lo lắng, hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi là sẽ đỡ thôi!
Nghe xong lời của Bác sĩ, mấy người mới thở phào nhẹ nhõm. Phương Chính đang được Tiểu Mẫn bế cuối cùng khóc thành tiếng, Phương Minh Vĩ đi tới ôm lấy Phương Chính vào trong ngực.
Phương Chính ngoan, mẹ chỉ mệt mỏi thôi, không sao đâu. Phương Minh Vĩ nhẹ giọng nói với con trai.
Mẹ . . . mẹ . . . thật sự không sao chứ?? Phương Chính vừa khóc vừa lo lắng hỏi.
Phương Minh Vĩ nghiêm túc gật đầu, Phương Chính lúc này mới từ từ ngừng khóc, thật sự cậu rất sợ mẹ cũng phải vào căn phòng phía trong kính thủy tinh đó giống như em gái.
Sau hai tiếng, Hạ Hi Tuyền tỉnh lại, vừa mở mắt ra là gọi: Phương Chính!
Phương Chính vốn đang nằm trong ngực Phương Minh Vĩ ngủ, nghe thấy Hạ Hi Tuyền gọi cậu, lập tức mở mắt nhoài ra, tụt xuống khỏi người Phương Minh Vĩ, chạy đến bên giường bệnh cẩn thận cầm cánh tay không truyền nước của Hạ Hi Tuyền, gọi: Mẹ . . .
Hạ Hi Tuyền quay đầu sang nhìn cậu bé một cái, Phương Chính trèo phắt lên giường bệnh, đưa tay ôm lấy Hạ Hi Tuyền: Mẹ, mẹ ngủ đi, con nằm đây với mẹ!
Hạ Hi Tuyền đưa tay ôm thân thể nhỏ bé của Phương Chính, ngủ tiếp.
Phương Minh Vĩ nhìn hai mẹ con ngủ say, trong lòng có một loại cảm động không nói nên lời. Diệp Uyển Vân ở bên thấy thế thở dài, vỗ bả vai Phương Minh Vĩ, ý bảo anh ra ngoài.
Ngồi xuống ngoài hành lang, Phương Minh Vĩ nhìn Diệp Uyển Vân suy nghĩ một chút, vẫn gọi: Mẹ . . .
Diệp Uyển Vân cười cười: Cám ơn con nguyện ý gọi mẹ tiếng ‘mẹ’ này! Nói mẹ nghe ý tưởng bây giờ của con coi!
Chờ Nguyên Bảo bình phục, con sẽ phục hôn với Hi Tuyền! Phương Minh Vĩ kiên định nói.
Nếu như bởi vì tụi nhỏ, thì mẹ và ba nó sẽ không đồng ý đâu. Diệp Uyển Vân nhìn Phương Minh Vĩ nói.
Phương Minh Vĩ không biết nói gì, anh thật sự yêu Hạ Hi Tuyền, nhưng nếu như không có tụi nhóc thì anh không thể quyết định phục hôn nhanh như vậy được.
Diệp Uyển Vân nhìn anh một cái, nói tiếp: Lần trước con chia tay với Hi Tuyền, sau khi về nó ôm mẹ khóc, nói rằng con không cần nó nữa. Minh Vĩ, cho dù là năm đó ly hôn, hay sau này gặp rất nhiều trở ngại như vậy, nhưng con bé cũng chưa từng khóc trước mặt mẹ!
Là con có lỗi với cô ấy! Phương Minh Vĩ áy náy nói.
Ở trước mặt hai đứa trẻ, chưa bao giờ nó nói một câu không hay về người nhà của con, mỗi lần tụi nhỏ hỏi chuyện của con, nó đều chọn mặt tốt để nói. Mẹ không có ý khen con gái mẹ, nhưng làm một người mẹ đơn thân thì nó đã giáo dục hai đứa nhỏ rất tốt, lần này con bé ngã bệnh, con cũng thấy đấy, nó cũng không thể gắng gượng được. Con đừng