Hạ Hi Tuyền cười: Người thân của chị á, một người thì ở đơn vị, còn hai người khác thì ở thành phố C rồi.
Ha ha ha . . . Lý Hạ Thu cười thoải mái: Aizz, chị định khi nào mới nói với Phương Minh Vĩ?
Thêm một thời gian nữa đi, chị muốn thăm dò cái nhìn của anh ấy đối với tụi nhỏ.
Vâng, chị nói cũng đúng, chẳng qua em thấy, mặc kệ là ai, tự nhiên vớ được hai đứa bé, ai không vui mừng chứ!
Hạ Hi Tuyền giận: Cái gì gọi là ‘tự nhiên vớ được’!
Vâng, vâng, không phải ‘tự nhiên vớ được’!
Được rồi, đừng có mà luôn nói chị, em đấy, bao giờ thì gả cho Từ Kiếm Phong vậy, chị thấy mẹ của anh ấy là một người mẹ chồng tốt đấy. Hạ Hi Tuyền cho là cô ấy lo lắng chuyện này.
Em biết rõ, mẹ của anh ấy rất tốt, nhưng em không tin tưởng hôn nhân.
Hạ Hi Tuyền im lặng, đây chính là kết quả mà cô lo lắng nhất, hôn nhân của mình như vậy, thật sự là cô tìm không ra bất kỳ lý do gì mà nói để cô ấy tin tưởng vào hôn nhân: Vậy, còn Từ Kiếm Phong thì sao? Tiểu Hạ! Em cũng nên nghĩ cho anh ấy chút, anh ấy cũng hơn 30 tuổi rồi. Cứ mỗi lần anh ấy nói đến chuyện kết hôn là em lại ầm ĩ với anh ấy một lần, cho dù tình cảm có tốt thì cũng không chịu được em gây gổ như vậy đâu.
Lý Hạ Thu không nói lời nào, sao cô lại không biết chứ, nhưng thật sự cô không có dũng khí! Hạ Hi Tuyền thấy cô ấy không nói lời nào, cũng không nói tiếp, mà chỉ yên lặng lái xe.
Đến khách sạn thì đã bảy rưỡi. Từ Kiếm Phong đứng ở ngoài sảnh chờ, trong tay cầm một bó hoa hồng to. Người người tới lui đều nhìn anh ấy cười, Từ Kiếm Phong vẫn bình tĩnh ung dung đón nhận ánh mắt, rồi đi qua đi lại. Hạ Hi Tuyền đi phía trước, Lý Hạ Thu rơi lại phía sau một hai bước.
Từ Kiếm Phong vừa thấy Hạ Hi Tuyền đi vào, thì vội đón ngay. Người người qua lại còn tưởng rằng người mà Tổng giám đốc Từ đã đợi rất lâu là Hạ Hi Tuyền chứ, vì vậy cũng kinh ngạc nhìn Hạ Hi Tuyền. Hạ Hi Tuyền không chịu nổi ánh mắt như vậy, tự động bước sang bên cạnh hai bước. Cũng không thể làm chậm trễ người khác được!
Chờ hai người họ ôm đủ rồi, Hạ Hi Tuyền mới mở miệng trêu ghẹo: Ôi, hai người này, tôi nói hai người, đang ở trước mặt mọi người đấy! Lý Hạ Thu xin lỗi đẩy Từ Kiếm Phong ra. Khiến cho Từ Kiếm Phong bất mãn, liếc Hạ Hi Tuyền đang cười vui vẻ ở bên cạnh, trong lòng cực kỳ khó chịu: Chị dâu, chị cũng không thể nói như vậy, nếu Minh Vĩ ở đây, nói không chừng cũng sẽ ôm chị như vậy đấy.
Hạ Hi Tuyền bị anh ấy nói thì mặt đỏ lên, Lý Hạ Thu thấy chị ấy ngượng ngùng, thì nhéo người đàn ông của mình một cái: Đi, lên đi!
Chờ mấy người Hạ Hi Tuyền vào, thì đã khai tiệc được một lúc lâu. Hết cách rồi, vì ‘dân tình’ phẫn nộ. Mỗi người bị phạt 3 ly rượu trắng, Lý Hạ Thu uống một ly, còn lại Từ Kiếm Phong một mình uống hết năm ly. Khi đến phiên Hạ Hi Tuyền, nhân viên thân thuộc Đảm Đại còn trêu ghẹo: Tổng giám đốc Hạ, sao không dẫn theo người thân vậy ạ?
Hạ Hi Tuyền cười: Người thân đang bận! Sao, một mình tôi uống còn không được sao?
Được chứ, chẳng qua, nếu có người thân thì tụi em mới rót rượu thoải mái, nhưng mà hôm nay mặc kệ có hay không có người thân ở đây, thì vẫn phải rót, có phải không các đồng chí?! Người nói chuyện là người lần