Phương Minh Vĩ đưa tay vỗ đầu Hạ Hi Tuyền, cười nói: Ha ha, cô giáo Hạ, có cần đưa cô đến bệnh viện không?
Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, tay nhéo mạnh lên cánh tay của anh, dĩ nhiên là nhéo không nổi rồi. Mà Phương Minh Vĩ lặng yên túm được tay của Hạ Hi Tuyền, vững vàng nắm chặt.
Hạ Hi Tuyền rút về không được, cũng đành để cho anh nắm, mắt nhìn Tôn Kiêu đang xem kịch, tức giận nói: Đi, đến nhà ăn.
Hả . . . vẫn đến nhà ăn ư . . . Tôn Kiêu thất vọng, thông thường chồng tương lai của bạn tốt tới, không phải là nên mời khách ăn cơm sao.
Nói nhảm, a, đúng rồi, hôm nay mình không mang thẻ nhà ăn, cậu mời khách!
Hả . . . Tôn Kiêu nhìn giáo sư Bát bên cạnh, miệng đang phụng phịu lập tức vểnh lên. Giáo sư Bát đi cùng chúng tôi đi. Vui vẻ nói ra lời mời.
Được. Bát Tiến Thịnh gật đầu, tiếp lợi dụng giọng của chủ nhà, nói: Lần đầu tiên tới trường của chúng tôi, lại phải tới nhà ăn ăn, hi vọng anh Phương không ngại!
Không sao, thuận tiện tìm hiểu hoàn cảnh làm việc của cô giáo Hạ nhà chúng ta! Phương Minh Vĩ nhìn Hạ Hi Tuyền, nói.
Hạ Hi Tuyền nghe lời nói của Bát Tiến Thịnh, trong lòng rất tức giận, liền hỏi Phương Minh Vĩ: Sao anh tới mà không gọi điện thoại trước cho em?
Đây không phải là muốn tạo bất ngờ cho em sao, lại nói anh tới thăm vợ anh còn phải gọi điện thoại ư.
Hạ Hi Tuyền trợn mắt nhìn Phương Minh Vĩ một cái, sau đó quay đầu lại nháy mắt với Tôn Kiêu, để cho cô ấy mau tìm cách lôi Bát Tiến Thịnh đi. Tôn Kiêu quấn quýt một lát, chợt nhớ tới, giáo sư Bát biết chuyện Phương Chính và Phương Nguyên, như thế này nếu mà nói lộ ra, Hạ Hi Tuyền sẽ giết chết cô.
Quay đầu cười một tiếng vẻ nịnh hót Bát Tiến Thịnh: Giáo sư Bát, hay là hai chúng ta đến nhà ăn đi, thầy xem vợ chồng son thật vất vả mới được gặp nhau một lần, chúng ta làm kỳ đà cản mũi như vậy thì còn ra cái gì ha! Nói xong cũng không đợi Bát Tiến Thịnh trả lời, quay đầu nói với Hạ Hi Tuyền một câu: À, hai người các cậu cứ ra ngoài ăn đi, mình với giáo sư Bát tới nhà ăn, bye bye. Rồi lôi giáo sư Bát đi. Sinh viên trên đường đi không ngừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người họ, nhưng không dám tiến lên chào hỏi.
Hạ Hi Tuyền chờ hai người kia đi xa, tránh thoát ra khỏi tay Phương Minh Vĩ.
Sao vậy? Phương Minh Vĩ hỏi.
Cái gì mà ‘sao vậy’, đây là trường học, như anh vậy giống kiểu gì, còn nữa Đoàn trưởng Phương, anh còn mặc quân phục đấy! Hạ Hi Tuyền nhìn anh nói.
Không phải anh đây muốn thông báo với trường tụi em, em là vợ anh sao?
Ai là vợ anh, đừng nói nhảm. Hạ Hi Tuyền giận, nói xong thì bước đi vài bước.
Phương Minh Vĩ nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, buồn cười: Được rồi, anh không lôi kéo em, em tự đi, buổi trưa muốn ăn gì?
Hạ Hi Tuyền lại gần anh, suy nghĩ một chút: Chúng ta ra siêu thị phía ngoài trường mua chút đồ về chỗ em nấu đi, em không muốn ăn đồ ăn ở ngoài.
Được, anh nấu cho em, vậy buổi chiều em có tiết không?
Không có. Hạ Hi Tuyền lắc đầu.
Vậy thì tốt, ăn cơm xong, chúng ta nghỉ ngơi một lát, sau đó dẫn anh đi tham quan trường tụi em đi.
Hạ Hi Tuyền gật đầu, hai người đi ra phía cổng trường, dọc đường đi có không ít sinh viên không ngừng chào hỏi Hạ Hi Tuyền, rất nhiều nữ sinh nhìn thấy quân phục trên người Phương Minh Vĩ kêu lên: Mau nhìn, mau nhìn anh chàng sĩ quan đi!
Hạ Hi Tuyền khinh thường nói: Cái gì mà ‘anh chàng’ chứ, rõ ràng là ‘ông chú’ đấy!
Phương Minh Vĩ chỉ cười không nói lời nào, Hạ Hi Tuyền giận: Cười cái gì?
Không có, chỉ là anh nhìn thấy em thì vui thôi.
Hạ Hi Tuyền Ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hai người không nói gì đi đến siêu thị, Hạ Hi Tuyền chọn mua, Phương Minh Vĩ phụ trách xe đẩy.
Thấy Hạ Hi Tuyền cầm một đống sữa chua, một đống đồ ăn vặt, rốt cuộc Phương Minh Vĩ không nhịn được, nói: Aizz, cô giáo Hạ, sao bây giờ em thích ăn đồ ăn vặt như vậy, những thứ này đều là đồ ăn nóng đấy. Phương Minh Vĩ giơ khoai tây chiên trong tay lên.
Hạ Hi Tuyền gật đầu: Đúng vậy, em biết rõ. Nhưng tay lại lấy tiếp.
Phương Minh Vĩ nhìn cô cưng chiều cười: Lần sau nếu còn dám nói giảm cân với anh, em xem anh không trừng phạt em.
Cắt . . ., aizz, đúng rồi, Phương Minh Vĩ, chừng nào thì anh về?
Tối nay phải về rồi. Phương Minh Vĩ tiếc nuối nói: Xin lỗi, lâu như vậy mới gặp một lần, nhưng anh nán lại không được bao nhiêu thời gian.
Hạ Hi Tuyền kéo tay Phương Minh Vĩ, cười nói: Em hiểu!
Phương Minh Vĩ bỗng nhiên có dũng khí: Có vợ như thế, chồng sẽ có cảm giác phục và mong muốn. Nói ra lời lại thay đổi vị: Ừ, cô giáo Hạ của chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện, vậy rốt cuộc anh cũng yên tâm.
Yên tâm cái gì? Hạ Hi Tuyền không hiểu hỏi.
Yên tâm sẽ không dạy hư sinh viên, em không biết chứ, ban đầu Từ Kiếm Phong nói với anh rằng em làm giảng viên ở đây, anh cũng hết hồn, lúc đó anh nghĩ thầm ‘xong rồi’, đây không biết làm hại bao nhiêu sinh viên, em hiểu mà. Dáng vẻ Phương Minh Vĩ đắm chìm trong chuyện cũ.
Hiểu cái gì, em không rõ. Hạ Hi Tuyền cầm sữa tươi trên tay ném vào người Phương Minh Vĩ. Phương Minh Vĩ cười, bắt lấy: Cô giáo Hạ, bây giờ giáo viên không thể dùng cách xử phạt về thể xác đâu.
Phương Minh Vĩ . . . Hạ Hi Tuyền tức giận dậm chân, vì đây là ở siêu thị nên không dám ra tay xử lý anh.
Phương Minh Vĩ nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, thật muốn ôm cô vào trong ngực kiên quyết hôn cho đủ. Mà bây giờ chỉ có thể trấn an tâm tình của cô trước, đưa tay ôm chặt cô: Được rồi, anh đùa em thôi, vả lại cô giáo Hạ của chúng ta đã là người của công chúng, khi nào thì hại người chứ!
Aizz . . ., Phương Minh Vĩ, sao em phát hiện, bây giờ anh càng ngày càng biết ăn nói, nói đi, học ai, là ai dạy bậy anh vậy?
Không có ai dạy anh, anh và vợ anh ở chung một chỗ lại không thể nói đùa ư, chẳng lẽ em hi vọng anh đối với em cũng nghiêm nghị giống như ở đơn vị vậy sao?
Hạ Hi Tuyền mím môi không lên tiếng, trên đường trở về, Phương Minh Vĩ không ngừng nói chuyện với Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền ừ ừ à à phụ họa anh.
Mãi cho đến khi hai người cơm nước dọn dẹp xong, nằm ở trên giường chuẩn bị nghỉ trưa Phương Minh Vĩ vẫn còn nói. Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ nhìn anh một cái, sau đó dùng tay chọc vào miệng Phương Minh Vĩ. Phương Minh Vĩ không hiểu nhìn cô, Hạ Hi Tuyền cười cười hỏi: Phương Minh Vĩ, bao nhiêu năm anh không nói chuyện rồi vậy?
Phương Minh Vĩ kéo tay cô từ trên mặt mình xuống, nhìn chằm chằm mắt của cô nói: Anh ngày ngày đều nói chuyện, nhưng mà đã sáu năm rồi anh chưa nói chuyện với em.
Hạ Hi Tuyền nước mắt rơi xuống, đưa tay ôm lấy anh, dúi đầu vào trong ngực anh, gọi: Phương Minh Vĩ . . .
Phương Minh Vĩ kéo Hạ Hi Tuyền từ trong lòng ngực mình lên, mặt đối mặt nhìn, chồm người qua hôn lên nước mắt trên mặt Hạ Hi Tuyền, dịu dàng, cẩn thận hôn, giống như là hôn báu vật vậy. Dần dần đi xuống, ra sức hôn, Hạ Hi Tuyền cũng hôn trả nồng nàn, cho đến khi hai người cũng thở không nổi mới tách ra. Hạ Hi Tuyền cảm thấy có thứ cứng rắn đang chống lên phía dưới thân Phương Minh Vĩ, nên nằm vậy không nhúc nhích, cho đến khi thấy hơi thở của anh bình thường trở lại mới nũng nịu nói: Phương Minh Vĩ, em buồn ngủ quá!
Phương Minh Vĩ ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng của cô: Ừ, được, để giúp em.
Nghỉ trưa xong, Hạ Hi Tuyền đưa Phương Minh Vĩ đi dạo Học viện C, rất nhiều nơi Hạ Hi Tuyền cũng không nói được tên. Phương Minh Vĩ nhéo cái mũi của cô hỏi: Cô giáo Hạ, em chắc chắn là em làm việc ở đây sáu năm chứ?
Xác định, khẳng định, và nhất định!
Anh thấy hoài nghi.
Hạ Hi Tuyền giơ quả đấm trong tay lên, tỏ vẻ uy hiếp. Phương Minh Vĩ sờ lỗ mũi một cái không dám lên tiếng. Đi dạo hết Học viện C, Hạ Hi Tuyền gọi điện thoại cho Tôn Kiêu bảo cô ấy tới ăn cơm, Tôn Kiêu khéo hiểu lòng người nói không đi, cũng nói sẽ gọi điện thoại về giúp Hạ Hi Tuyền, nói cho Phương Chính Phương Nguyên là làm thêm giờ, về trễ một chút.
Hạ Hi Tuyền cười, nói: Cám ơn.
Ăn cơm tối xong, Phương Minh Vĩ phải trở về thành phố B, trước khi lên xe, ra sức ôm Hạ Hi Tuyền: Có thời gian tới thành phố B thăm anh, nói Tôn Kiêu anh gửi lời cảm ơn, nói cho cô ấy biết lần sau anh tới sẽ mời cô ăn cơm, còn nữa, cách Bát cái gì Thịnh đó xa một chút.
Hạ Hi Tuyền cười nói: Vâng.
Phương Minh Vĩ giúp cô sửa sang lại khăn quàng cổ, hôn một cái lên trán Hạ Hi Tuyền: Vậy, anh đi đây.
Hạ Hi Tuyền đứng ở đó, nhìn xe Phương Minh Vĩ càng chạy càng xa, cuối cùng cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới lên phòng mang đồ buổi trưa mua về nhà, còn có đồ ăn Phương Minh Vĩ mới làm buổi trưa, cô muốn mang về cho Phương Chính và Nguyên Bảo ăn thử một chút.