Sắc mặt của Lam Vong Cơ trắng bệch, đưa tay hai ba động tác đã hóa giải kết giới, đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, nhìn hắn chằm chằm.
"Ngụy Anh."
"Hàm Quang Quân, đã lâu không gặp."
Hơi thở của Lam Vong Cơ có chút bất ổn:
"Ngươi cũng biết ngày mai là ngày chết."
Đến ngay cả đầu Ngụy Vô Tiện cũng lười nâng lên:
"Ha ha, đa tạ nhắc nhở. Bọn họ đã quyết định xử trí ta thế nào?"
Ánh mắt của Long thần cực kỳ thê lương:
"Ba mươi ba mạng người, nợ máu trả bằng máu, dùng thân chịu thiên kiếp, đánh vỡ tiên đan, tiêu hủy tiên hồn, cấm nhập luân hồi."
Thiên kiếp có thể do thám được chỗ của chỉ nhân tiên đan, cho dù là chân trời góc biển cũng sẽ đuổi theo đến chết mới thôi, Ngụy Vô Tiện muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
"Đáng tiếc, không trả đủ rồi, ta đây chỉ có chín cái đuôi thôi." Hắn nhún nhún vai, ra vẻ chẳng sao cả.
"Những người thuộc Thần tộc kia đều là do ngươi giết?"
"Một lũ kiến hôi mà thôi."
"Ngụy Vô Tiện!"
"Lam Vong Cơ!"
Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ dám gọi thẳng tục danh của Lam Vong Cơ như vậy, đúng thật là đại nghịch bất đạo, nhưng hình như Lam Vong Cơ vì thế mà bị dọa sợ, đôi mắt chậm rãi mở lớn, nhìn chằm chằm đồ đệ đang ngồi trước mặt y, hạ thấp giọng:
"Ngươi vốn không hề biết ăn năn hối cải..."
"Đó là do bọn họ gieo gió gặt bão."
Hắn cắn chặt răng, cười lạnh phun ra một câu. Hai mắt hồ ly đỏ thẫm, để lộ một phần răng nanh, xiềng xích được tưới đẫm linh lực vây khốn hắn, siết chặt lấy cổ tay đầm đìa máu tươi, nhưng hắn chẳng hề để ý đến. Lam Vong Cơ im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người dậy, lên tiếng:
"Người ngươi muốn cứu đâu?"
Nghe đến câu này, hồ ly trầm mặc hẳn đi, trở lại trạng thái chán chường nhiều ngày trước, liếm liếm đôi môi khô khốc, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
"Chết hết rồi."
Không phải toàn bộ Yêu miêu tộc đều là tai họa, đám hắn cứu kia là một đám lão nhược phụ nhũ căn bản chưa từng biết đến chém giết, nhưng Thần tộc vênh váo tự đắc nhất định đòi đuổi tận giết tuyệt, đi trước hắn một bước giết sạch nhà Yêu miêu kia. Hắn chỉ mới rời đi chưa đến nửa khắc, lúc quay về chỉ thấy thân kiếm của chúng Thần tộc đẫm máu tươi, mà tất cả Yêu miêu đều phơi thây tại chỗ. Trong một nháy mắt đó, sát tâm chợt bùng nổ, hắn vận dụng cấm thuật của Hồ tộc, nghịch chuyển luân hồi, làm linh hồn của người mới chết vùng dậy giết ngược lại kẻ thù.
Vì chính đạo trong lòng, thần chắn giết thần.
Nhân quả vốn nên dừng lại đây, nhưng sẽ không một ai tin. Còn với hắn mà nói, người khác tin hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn cảm thấy không cần phải nói đến nữa, hắn không cứu được thế đạo, không cứu được người khác, cũng không cứu được chính hắn.
Hắn bật cười, một nụ cười mệt mỏi, sự mệt mỏi lan dần lên khiến khóe mắt ửng hồng. Hắn ở trong thiên lao không thấy ánh mặt trời này cũng không phải là nghỉ phép, những ngày đã trải qua cũng chẳng phải là ngày lành, những lần tra tấn không có chừng mực không biết điểm dừng trong hai ba ngày đầu đã làm cho hắn chẳng còn chút sức lực nào, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không chảy dù chỉ là một giọt nước mắt.
"Ở trên tế đàn ta đã từng thề rằng, sẽ bảo vệ sự hòa bình ổn định lâu dài của tiên giới và nhân gian mà, sư tôn."
Lúc Ngụy Vô Tiện nói ra hai chữ cuối cùng kia, trong chớp mắt giọng điệu mỉa mai cùng khí thế hung ác dường như yếu hẳn xuống, ngữ khí như chìm thật sâu trong tưởng niệm. Hắn cầm đoạn lưỡi kiếm đã gãy trong tay mà vuốt ve, nói:
"Thanh kiếm này, là sư tôn tự tay ban tặng cho ta."
Sư tôn, nhiều ngày không thấy, ta rất nhớ người... . Ngôn Tình Hài
Hắn dốc lòng tu luyện, muốn thay trời hành đạo, dưới tay có vô số vong hồn của yêu ma, hết lần này đến lần khác nhìn chúng yêu ma thê lương trước bờ diệt vong, cuối cùng bị một trận lửa thiêu đốt hóa thành phế tích lụn bại. Nhưng càng ngày hắn càng không rõ đến tột cùng thế nào là yêu thế nào là tiên, đến cùng thì chính nghĩa có thật sự là chỉ đứng ở một bên.
Những lời lúc trước từng thề, những tín ngưỡng lúc trước từng liều mạng giữ gìn, cuối cùng còn lại được cái gì.
Hắn nhìn Lam Vong Cơ lật tay chém ra một kiếm, chặt đứt xiềng xích đang giam cầm hắn, mũi kiếm lóe lên tia sáng màu băng lam.
Cái móng vuốt nhỏ đầy bùn của tiểu hồ ly đáp xuống, ấn một cái dấu hoa mai bằng bùn lên trên thân kiếm.
"Nhưng mà sư tôn, nó có tránh được vết bẩn đâu."
"Hàm Quang Quân đây là muốn cứu ta sao?" Ngụy Vô Tiện thật sự kinh ngạc: "Mà như người thấy rồi đấy, ta đã cách con đường nhập ma không xa, đã chẳng thuốc nào cứu được Ngụy Anh nữa rồi, cũng không có chỗ để trốn tránh sự trừng phạt của thiên kiếp, chẳng lẽ người không rõ sao?"
Chỉ là vô tình tra hỏi nhưng lại hùng hổ dọa người, có lẽ sẽ không bao giờ ỷ lại vào sự nuông chiều của sư tôn giống như trước đây nữa, không thể chẳng kiêng nể thứ gọi là dáng vẻ ghé vào lòng sư tôn dụi dụi đầu.
Đáng lẽ sẽ có một cuộc đối thoại thân mật lại hóa thành xung đột cãi cọ, bởi vì hai người đều vô cùng hiểu rõ đối phương, cho nên không thể nhẫn tâm giẫm lên bước đường cùng.
"Đúng là không có chỗ trốn." Hàm Quang Quân mặt mày lãnh đạm nghiêm túc, đôi môi mỏng trắng bệch như phủ một tầng sương lạnh lượn lờ ở sườn núi phía bắc, mũi kiếm Tị Trần đổi hướng chỉ thẳng về phía hắn: "Ngươi vận dụng cấm thuật tru thần của Hồ tộc, tiên yêu khác đường, vốn là Long thần nhất tộc lại dạy ra tà môn ngoại đạo, ta có lỗi quản giáo không nghiêm."
Hắn nhớ vô cùng rõ ràng từng câu từng chữ của sư tôn đã nói năm đó, dạy hắn tuân theo bản tâm, tâm chi sở hướng, không quan hệ gì với chuyện là tiên là yêu.
Nhưng bây giờ sư tôn lại nói với hắn, tiên yêu khác đường.
"Hóa ra... cái mà Hàm Quang Quân muốn cứu chính là thanh danh của sư môn, đến cả một ngày cũng không chờ nổi, chỉ ước gì có thể tự tay thanh lý môn hộ." Ngụy Vô Tiện cười rộ, giọng nói khàn đặc, chống xuống nền đá lạnh lẽo của thiên lao đứng lên, bị phong cấm một thời gian dài khiến hắn hoa mắt chóng mặt, không hề có sức lực phản kháng: "Ngại quá, là do ta tự mình đa tình."