"Tuy nói rằng yêu tu không có tư cách lịch kiếp phi thăng, nhưng điện Long thần cũng không cấm yêu tu ra vào. Ngụy công tử trợ giúp Long thần quy vị, coi như là lập được một cái công lớn. Vong Cơ, ta hỏi lại đệ lần cuối, bây giờ đệ có bằng lòng quay về Cửu Trùng Thiên với ta không?"
Lam Vong Cơ cất lệnh bài cẩn thận, cúi đầu không đáp, tiếp đến lại kéo Ngụy Vô Tiện đang đứng một bên lại gần mình rồi nắm chặt lấy móng hồ ly trong tay. Hồ ly không kịp đề phòng, bị Long thần kéo như vậy thì lảo đảo, va vào một bên cánh tay vững chắc kia.
"Vong Cơ... đệ làm ta không biết phải nói đệ thế nào mới tốt nữa."
Lựa chọn của Lam Vong Cơ vô cùng rõ ràng, cũng đã nằm trong dự kiến của Lam Hi Thần, người làm huynh trưởng sao có thể không hiểu rõ trong lòng đệ đệ ruột của mình nghĩ gì chứ. Giao Phong thần lệnh cho y cũng một phần là vì nguyên nhân này, đó là người chưởng quản Phong thần lệnh cũng không cần thường xuyên ở trên Cửu Trùng Thiên.
"Thôi được rồi." Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: "Sau này Ngụy công tử cũng không cần che giấu tung tích nữa. Một tội không phạt hai lần, Vong Cơ đã róc vảy rồng trên người xuống để giúp ngươi chống đỡ, thiên giới cũng sẽ không truy cứu nữa. Còn ta đoán nguyên nhân mà Vong Cơ không muốn về trời, chẳng qua là không muốn Ngụy công tử vì kiêng kỵ những luật lệ trên trời mà áp chế thiên tính của mình thôi."
Ngụy Vô Tiện vừa định há miệng nói bản thân hắn cũng không để ý đến mấy cái đó, đáng tiếc là thiên đạo luân hồi, lần này đến lượt chính hắn không nói lên lời, nghẹn họng nuốt ngược lại vào bụng. Nhưng thật ra Lam Vong Cơ lại không hề có chút ý định lảng tránh nào, từ đầu đến cuối vẫn không buông tay hắn ra, thản nhiên đáp:
"Đúng vậy."
Người này nguyên thân vốn là một con rồng trắng, lúc sau hóa hình thì cả người cũng như phát sáng, vô cùng đẹp mắt, sừng rồng giống như làm từ những viên ngọc lạnh lẽo phủ đầy sương tuyết trên đỉnh Côn Lôn, đáy mắt tựa như mặt biển gợn sóng trong veo nhuốm đầy ánh trăng, từng lọn tóc màu trắng bạc, lông mi cũng màu trắng bạc. Khi mở miệng nói chuyện thì thanh âm nhàn nhạt nhẹ nhàng, ai cũng không lý giải nổi vì sao nó lại có sức mạnh còn hơn ngàn vạn sợi dây thừng, siết chặt lấy trái tim người khác, để lại những vết hằn chẳng thể nào phai, lúc chạm đến sẽ hơi đau một chút, nhưng đợi đau đớn qua đi thì sẽ chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Ngụy Vô Tiện rất rõ ràng, bản thân hắn yêu cái phần thản nhiên cùng kiên định này biết bao nhiêu.
Lúc ba người đang nói chuyện với nhau, bóng người thứ tư bước đến từ phía rừng rậm.
Hồ ly màu lông đỏ như lửa bước tới, bình tĩnh hành lễ với Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ:
"Không biết là Hàm Quang Quân hạ phàm, đã xúc phạm nhiều rồi."
Diệu thủ Ôn Tình cứu người luyện đan song song chưa từng chậm trễ, lại cố tình không có hứng thú phi thăng. Hồ ly đỏ giải thích rằng nàng chỉ có một cái đuôi, cho nên tiếc cái mạng này, đương nhiên không muốn tham dự những thị phi chốn thiên giới, mặc kệ là Long thần địa vị rất cao, đối với nàng cũng chẳng có chút uy hiếp nào.
Lam Hi Thần cười nói:
"Năm ngoái Vong Cơ xuất thế ở nhân gian, mạng như mành chỉ treo chuông, Long tộc còn phải đa tạ sâu sắc y thuật thành tuyệt của Ôn cô nương."
Ôn Tình lấy một cái hộp gấm từ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ:
"Đây là đan dược mà Trạch Vu Quân nhờ ta mang đến, có tác dụng hỗ trợ củng cố tiên căn, ổn định hồn phách."
Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, vẫn chưa hiểu lắm:
"Tình tỷ, ngươi gặp Trạch Vu Quân lúc nào thế?"
Ôn Tình nheo mắt lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, cả khuôn mặt đều mang theo biểu tình chuẩn bị muốn sau thu tính sổ với hắn.
"Tỷ... ngươi đừng có nhìn ta như vậy mà..."
Ôn Tình ném cho hắn một cái liếc mắt xem thường rồi mới nhẫn nại đáp lời:
"Mới gặp vừa nãy thôi. Lúc trước sấm chớp ầm ầm, ta còn nghĩ hai người định đốt rụi luôn mảnh rừng sau núi, đợi thiên kiếp qua đi ta tính đến nhìn xem ngươi có còn sống hay không, vừa lúc gặp được Trạch Vu Quân, mới biết là Hàm Quang Quân đang độ kiếp."
Lam Hi Thần gật gật đầu:
"Ta lo lắng sau khi Vong Cơ quy vị thì có chuyện bất trắc xảy ra, cho nên mới làm phiền Ôn cô nương mang theo thuốc này đến."
Lam Vong Cơ nghe ra mọi chuyện là do huynh trưởng sắp xếp, lúc này mới nhận lấy hộp gấm, nói:
"Đa tạ Ôn cô nương."
"Hàm Quang Quân khách khí." Ôn Tình lùi ra phía sau một bước, tránh được một lễ của Long thần: "Trạch Vu Quân tặng ta một cây cỏ Long Nha, có thể sánh ngang với trăm năm tu vi, Long thần cũng không thiếu nợ gì ta cả."
Tiếp đến nàng lại nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, không mặn không nhạt mà nói tiếp:
"Nhưng ngược lại là ngươi, nợ ta một cái bếp, định khi nào thì trả?"
Cô nương về đến nhà phát hiện ra bếp nhà mình bị hun cháy đen sì mất hơn phân nửa, vô cùng đau lòng. Đã thế đầu sỏ gây tội còn chỉ để lại một tờ giấy sau đó kéo đồ đệ chuồn mất, một cỗ tức giận đúng là không biết trút vào đâu.
Ngụy Vô Tiện giở hai tay ra, nói:
"Ngươi cũng không phải là không biết ta đây nghèo rớt, chỉ có hai bàn tay trắng, ta làm trâu làm ngựa đền cho ngươi được không?"
Ôn Tình cười lạnh:
"Nhìn trái nhìn phải cũng chỉ là một con hồ ly, vai không thể khiêng tay không thể xách, so với trâu ngựa còn kém xa."
"Đại tỷ, chẳng phải ngươi cũng chỉ là một con hồ ly thôi sao?"
"Nhưng mà ta chưa từng đốt cháy bếp."
"..."
Ngụy Vô Tiện sâu sắc hiểu ra một đạo lý, không có chuyện gì thì đừng cãi nhau với hồ ly, nhất là hồ ly cái.
Răng nhọn lưỡi sắc, khẩu thị tâm phi!
Chẳng qua là lúc hắn đang còn tức đến phồng má lên lại vô tình bỏ lỡ mất ánh mắt dịu dàng mà Lam Vong Cơ dành cho hắn.
Trạch Vu Quân cũng không tiện ở lâu, phải lập tức về thiên đình phục mệnh. Ôn Tình cũng khoát khoát tay rồi bước đi, trước khi đi cũng đưa ra phương án thu nợ, chính là Ngụy Vô Tiện định kỳ phải quay về mảnh rừng rậm này chẻ củi cho nàng.
Một mảnh đồng cỏ mênh mông yên tĩnh hiện tại chỉ còn lại hai người, lúc này Ngụy Vô Tiện mới dám liếc trộm Lam Vong Cơ một cái. Đối phương vẫn còn nhìn theo hướng mà Trạch Vu Quân vừa rời đi, không thu hồi ánh mắt. Còn ánh mắt của hắn thì bắt đầu trượt dần từ chiếc cằm thon gọn cùng sườn mặt đường nét rõ ràng xuống cần cổ ưu mỹ, cuối cùng dừng tại cổ áo thêu hoa văn mây cuộn, bỗng nhiên cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.
Hắn vội vã cúi đầu, do dự không biết nên bước đi trước hay là nên lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước, hay là nên từ những lời mà Trạch Vu Quân đã nói với hắn vừa nãy, chọn trong đống chuyện cũ một chuyện để hỏi rõ đương sự. Hai cái tai nhọn đón được một luồng gió mát thì bất giác khẽ run lên, sau đó bị người nào đó chạm vào, trong nháy mắt lông tơ cả người hắn như muốn dựng đứng.
Hơn nữa đối phương sau khi chạm vào còn không chịu thu tay lại, thay vào đó hết xoa rồi nắn.
Cho dù là đuôi hay tai, hắn đã sống ngần ấy năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác chạm qua kiểu đấy.
Nhưng mà quen thì quen mà không quen thì cũng phải quen, bởi vì người đó là Lam Vong Cơ!
Một ý niệm từ trong đáy lòng xông thẳng lên đầu, làm hắn cảm thấy có chút buồn bực.
Lam Vong Cơ... không phải là y vẫn định nuôi hắn như nuôi trẻ con đấy chứ?
"Đang nghĩ cái gì?"
Thanh âm trầm thấp của Long thần khẽ chạm vào trái tim hắn, hắn cân nhắc một lúc lâu mới quyết định biến ý nghĩ trong đầu mình thành câu hỏi, lại phát hiện ra gió mát đột nhiên nổi lên khắp nơi, sau đó như tạo thành vòng quấn quýt xung quanh hai người, mang theo cảm giác mát mẻ cùng mùi hoa thơm nhẹ nhàng. Xem ra đối với nhiệm vụ mới của mình, Long thần cũng đã thuận buồm xuôi gió rồi.
Sau đó hắn bỗng nhiên nghe thấy Long thần búng tay một tiếng thật vang, cảm thấy một cỗ ấm áp xuất hiện bên cạnh, đang muốn thắc mắc thì nhìn sang đã thấy một ngọn lửa thay cho câu trả lời bùng cháy trong lòng bàn tay y.
Thuật phóng hỏa...
Hình như Long thần không phát hiện ra khuôn mặt của hắn đã ửng hồng hết cả lên rồi, vẫn hỏi tiếp:
"Sư tôn?"
"..."
Hai chữ này dường như có thể trả lời hết những băn khoăn trong lòng hắn, có sợi dây đàn nào đó trong đầu Ngụy Vô Tiện 'phựt' một tiếng đứt đoạn, hắn vươn lưỡi ra liếm môi, nhẹ nhàng bật thốt ra một cái tên:
"Lam Trạm."
"Ơi?"
Lam Vong Cơ hệt như không nghe thấy rõ, hơi hơi cúi người xuống, ghé sát mặt lại gần mặt hắn, ngọn lửa kia cũng theo đó mà tiến lại gần, khiến cho hồ ly theo bản năng muốn lui lại phía sau vài bước. Nhưng lúc này hắn cũng không đếm xỉa đến, dồn hết sức lực gọi thêm một tiếng:
"Lam Trạm...!"
Hắn nghĩ rằng gọi xong một tiếng này thì sau đó đơn giản hoặc là không làm, còn đã làm là phải làm đến cùng, hôn trước đã rồi nói sau. Nhưng Long thần đã đi trước một bước vòng lấy thắt lưng ôm hắn vào lòng, tay còn lại đỡ lấy gáy hắn kéo về phía y.
Muốn lui một bước cũng không thể lui.
Ngụy Vô Tiện đón nhận một nụ hôn vừa sâu vừa dài, trong lúc đầu óc choáng váng chẳng hiểu sao vẫn còn canh cánh mà nhớ đến một chuyện, đúng là không nên dạy y thuật phóng hỏa. Chẳng qua là Lam Vong Cơ chỉ hơi buông hắn ra một chút, để hắn có thể thở dốc một hơi, tiếp đến lại luồn tay vào mái tóc đang xõa tung trong gió, xoa xoa lỗ tai mềm mại của hồ ly rồi hôn xuống, lập tức làm hắn quên luôn bản thân đang suy nghĩ chuyện gì.
Hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt của Lam Vong Cơ, bởi vì tiếp nhận Phong hành lực mà khí chất lại ôn hòa đi vài phần, quả thật là mê hoặc lòng người một cách công khai, không cần biết là chính chủ vô tình hay là cố ý.
Vì thế bất chấp mọi thứ, vòng tay lên níu lấy cổ Lam Vong Cơ, tiếp tục nụ hôn sâu vừa ngừng.
Cũng không có gì để mà phải nghĩ nhiều, chẳng qua cả hai người bọn họ đều là những người may mắn sống sót sau kiếp nạn, nhưng lại không ai có thể may mắn tránh được số kiếp tình ái, quãng đời còn lại đành phải mãi mãi bên nhau thôi.