Gió buổi sớm mai vẫn còn có chút lạnh, mặt trời mới chỉ bắt đầu nhô lên, Ngụy Vô Tiện nghiêng người lui vài bước, nhìn về phía xa xa ngược hướng mình đang đi đến, sau đó lại nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình:
"Hàm Quang Quân hẳn là còn chưa đi xa, Ngụy mỗ... xin được cáo từ trước."
Lam Hi Thần hơi trừng mắt kinh ngạc, để lộ ra vẻ mặt nghi hoặc:
"Ta tự biết Vong Cơ ở chỗ nào, chẳng qua là Ngụy công tử, ngươi không đi cùng đường với ta sao?"
"Trạch Vu Quân đang nói đùa sao?"
Ngụy Vô Tiện giống như nghe được chuyện gì đó nực cười lắm, một đôi mắt hồ ly phong tình vạn chủng cong lên, ngữ điệu lại để lộ ra chút gì đó nản lòng thoái chí:
"Ta vừa mới cầu xin Hàm Quang Quân giơ cao đánh khẽ thả ta đi, hay là Trạch Vu Quân cũng thuận nước đẩy thuyền, xem như không phát hiện ra con yêu tu không có tài cán gì là ta đi, có được hay không?"
Lam Hi Thần nghe xong thì thu lại ý cười, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái, một lần nữa lên tiếng đã là giọng điệu không hờn không giận:
"Nói là ân tình thì không dám nhận, từ trước đến nay ta và Vong Cơ chỉ làm hết phận sự của mình, chỉ chưởng quản mưa gió, không giết hồ ly."
Trong chốc lát thế mà Ngụy Vô Tiện lại suýt chút nữa nhận nhầm người trước mặt thành Lam Vong Cơ, tự biết bản thân mình lỡ lời, cúi đầu xuống không nói tiếp nữa, theo bản năng trốn tránh ánh mắt của đối phương. Bình tĩnh mà xem xét, ngọn lửa giận không tên này cũng không nên trút lên đầu Trạch Vu Quân, vị Long thần này năm đó biết một con tiểu hồ ly lông mượt thịt mềm như hắn trong lòng có đệ đệ nhà mình, đã không vung tay ném hắn ra ngoài lại còn không biết vô tình hay cố ý giúp hắn không ít chuyện.
Ánh mắt của Lam Hi Thần như một mũi nhọn ghim trên lưng hắn, thế nhưng hắn lại rất không có tiền đồ để đối phương đè ép đến mức không nhấc nổi đầu, tám cái đuôi cũng tự giác kẹp chặt lại. Sau đó hắn nghĩ bản thân mình tốt xấu gì cũng là một con đại yêu, chết đi sống lại còn chẳng sợ hãi, cũng không phải là chưa từng bác bỏ mặt mũi của Long thần. Chẳng qua hắn còn chưa kịp phác tác cảm giác tức tối hờn giận của mình thì đã nghe thấy Lam Hi Thần thở dài, nói tiếp:
"Nếu Ngụy công tử không có ý như vậy thì coi như là Vong Cơ trời định đã vô duyên. Thôi, ta nên sớm khuyên đệ ấy chết tâm đi thì hơn."
Không ai có thể biết trước được khi dòng thời gian lững lờ trôi thì có bao nhiêu chuyện sẽ thay đổi, màu lông của hồ ly từ trắng biến thành đen, tình yêu nơi đáy mắt đã đủ sâu nặng đến mức chìm nghỉm không thấy bóng dáng. Ngụy Vô Tiện giương mắt nhìn, chậm rãi nói:
"Trạch Vu Quân làm ta tự thấy không dám nhận, Hàm Quang Quân luôn luôn ghét bỏ những kẻ bàng môn tả đạo như ta, chẳng lẽ ta lại có thể không biết điều mà tự mình hiểu lấy.
"Làm sao Vong Cơ đệ ấy có thể ghét..." Lam Hi Thần tức giận, gió mạnh quanh thân thổi tung ống tay áo màu trắng bạc, dọa cho Ngụy Vô Tiện có chút rùng mình. Nhưng Lam Hi Thần chỉ nói nửa câu thì bỗng dưng khựng lại, hình như là nhận ra điều gì đó, dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn sang: "Ngụy công tử... ngươi có biết bản thân vì sao lại biến thành yêu tu không?"
Ngụy Vô Tiện không đáp, còn hỏi ngược lại:
"Ta còn muốn hỏi Trạch Vu Quân, bản thân Ngụy mỗ là kẻ theo lý đã hồn phi phách tán, vì sao vừa rồi Trạch Vu Quân nhìn thấy ta lại không có lấy nửa điểm kinh ngạc?"
Lam Hi Thần ngẩn ra, sự xót xa trong chốc lát tràn ngập hai mắt, Long thần nặng nề lắc lắc đầu:
"Vong Cơ ấy... Đệ ấy đúng là sẽ không nói bất kỳ cái gì..."
Lam Hi Thần im lặng một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh trả lời câu hỏi của Ngụy Vô Tiện:
"Bởi vì chuyện ngươi thành yêu, ta biết."
Trong vòng ba bước, gió ngừng thổi cây cỏ ngừng lay, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu bối rối, chỉ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay đặc biệt chói mắt, lại còn quá nóng, nóng đến mức làm lòng bàn tay hắn mướt mồ hôi:
"Tại sao Trạch Vu Quân lại biết được."
Lam Hi Thần tuy rằng đã thu liễm sự tức giận, nhưng lại không giấu nổi vẻ bi thương:
"Ta không những biết ngươi đã thành yêu, mà mấy năm này ngươi đi đến đâu, ở chỗ nào, ta đều biết rõ một hai."
Long thần kéo kéo tay áo, nhìn những đường vân thêu bằng chỉ bạc trên tay áo của chính mình đang lấp lánh dưới ánh mặt trời:
"Nói đúng hơn là, Vong Cơ ở chỗ nào, ta là huynh trưởng ruột thịt của đệ ấy, tâm đan huyết mạch tương liên, đương nhiên là phải biết rõ."
"Hàm Quang Quân? Ngài cảm giác được tâm đan huyết mạch của Hàm Quang Quân thì liên quan gì đến ta? Y ở trên trời..."
Hắn không cách nào nói hết câu.
Lam Vong Cơ không ở trên trời.
Đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ nảy lên trong đầu Ngụy Vô Tiện:
"Trạch Vu Quân... Trạch Vu Quân, ngài có thể nói cho ta biết, vì sao Hàm Quang Quân lại hạ phàm không?"
Lam Hi Thần cũng để mặc hắn túm lấy tay mình, nói một câu long trời lở đất:
"Bởi vì Vong Cơ dùng thuật pháp nghịch mệnh, chuyển tiên đan của ngươi... thành yêu đan, sau đó lại hao tổn chín thành tu vi, bảo hộ tâm mạch toàn thân của ngươi. Vong Cơ thân là Long thần, lại dạy dỗ ra một đệ tử có yêu đan, đây là tội đại nghịch."
"Không thể nào..." Hồ ly giống như bị ai đó dùng búa lớn gõ mạnh vào đầu, ngơ ngác ngây ngẩn, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể nói lưu loát: "Làm sao có thể như vậy... cái loại cấm thuật nghịch thiên này..."
"Là cấm thuật." Lam Hi Thần lẳng lặng nhìn hắn: "Cho nên đệ ấy bị tước thần vị, bị ép buộc giáng xuống thành Giao thai trùng tu thiên đạo, ở trong trứng tĩnh dưỡng mười hai năm."
"Là ngài... đưa y đến bên cạnh ta phải không?"
"Phải."
"Vậy mảnh hồ sâu kia?"
"Cũng là huyễn thuật do ta thi pháp, mục đích là dẫn ngươi đến."
Chín thành tu vi.
Chín thành tu vi, cho nên Lam Hi Thần mới có thể biết được hắn đi đến đâu ở chỗ nào, đó cũng là lý do vì sao muốn giúp Hàm Quang Quân khôi phục thần lực, Trạch Vu Quân mới không thể không đưa Lam Vong Cơ đến bên cạnh hắn.
Cũng là vì vậy nên thiên kiếp mới nhận nhầm hắn thành Lam Vong Cơ.
Sự bất lực tràn ngập trong giọng nói như tảng băng dần dần nứt toác, nhưng Ngụy Vô Tiện đã không còn để ý đến bất kỳ chuyện gì khác, hắn phải hỏi rõ ràng mọi chuyện mới được.
"Với năng lực của Long thần... cho dù là tu vi tan biến hết, cũng không đến mức phải tĩnh dưỡng mười hai năm."
Hắn vừa nói xong thì Lam Hi Thần gần như cũng khó mà khống chế tâm tình để duy trì sự trấn định từ nãy đến giờ, ánh nắng ngừng lại trên mu bàn tay trắng nõn, Lam Hi Thần lẳng lặng siết chặt nắm đấm mặc dù trong tay chẳng cầm thứ gì:
"Ngụy công tử, ta lại hỏi ngươi, một năm này, ngươi có nhìn thấy những vết thương do bị mất vảy trên người Vong Cơ không?"
Ngụy Vô Tiện dùng hết sức nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, chỉ cảm thấy nếu giải đáp được vấn đề này, hắn sẽ hiểu rõ được một số chuyện rất quan trọng.
"Những mảnh vảy đó... những mảnh vảy rồng của y..."
"Vảy rồng trên thân đệ ấy, là do chính tay ta róc xuống."
Hồ ly bỗng nhiên trừng lớn mắt, chẳng khác nào một người bị chìm sâu dưới đáy biển tuyệt vọng, há miệng thật to mà thở dốc, giống như bị chân tướng của sự việc tước đoạt mất khả năng hô hấp:
"Tại sao...! Trạch Vu Quân... Y chính là đệ đệ của ngài!"
"Đệ ấy cũng là sư tôn của ngươi!"
Nước mắt thoắt cái trào khỏi khóe mi, Ngụy Vô Tiện nâng tay lên, rồi lại buông xuống.
Hắn không thèm lau nữa.
Lam Hi Thần nói xong câu kia, hai mắt cũng đã đỏ bừng, lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, hạ thấp thanh âm nói tiếp:
"Từ nhỏ Vong Cơ đã thiên tư có thừa, cả đời đều đoan chính đi theo đại đạo, không hề phân tâm, chẳng nhiễm lấy một hạt bụi trần. Nhưng mười ba năm trước, đệ ấy ở Long thần điện, quỳ gối trước mặt ta, vì muốn cứu đồ đệ mà cầu xin ta tự tay róc vảy rồng của đệ ấy xuống."
"Vảy rồng có sức mạnh chống lại thiên lôi, đệ ấy hòa tan vảy rồng cùng chú pháp cấm thuật vào trong rượu, vào đêm trước ngày thiên kiếp giáng xuống mang đến đưa cho ngươi uống. Nghịch tiên chuyển yêu cũng giống như khởi tử hồi sinh, bởi vậy nên điều kiện đầu tiên là tiên hồn của ngươi phải chết hoàn toàn. Ba mươi ba đạo thiên kiếp năm đó, đạo thứ nhất thì đánh nát tiên đan của ngươi, sau đó kích động cấm thuật. Còn ba mươi hai đạo còn lại hoàn toàn dùng vảy rồng của Vong Cơ mà chống đỡ, ngoài sáng là đánh xuống trên thân ngươi, nhưng trong tối hoàn toàn là do đệ ấy gánh chịu."
Hồ ly cảm thấy có chút lạnh, hắn lập tức nhớ lại, năm ấy trong thiên lao ánh trăng như lụa, bao phủ lấy khuôn mặt tái nhợt của Long thần.
Hắn lại nghĩ đến vừa rồi trước khi hừng đông, thiên kiếp dừng trên người hắn, nhưng người cắn chặt răng chịu đau đớn lại là tiểu giao long.
Lam Hi Thần nhìn xuống mặt đất, trên thảm cỏ xanh ngắt có vài đóa hoa nhỏ màu trắng:
"Đệ ấy chính là đã kéo lê cái thân thể tàn tạ đó, sau khi thiên kiếp chấm dứt, trước khi mọi người đến thì mang ngươi giấu đi, truyền cho ngươi chín thành tu vi, che giấu tung tích của ngươi. Cho nên ai ai trên thiên giới cũng tưởng rằng ngươi đã sớm hồn phi phách tán."
"..."
Hắn tưởng rằng chính mình che giấu tốt khí tức của yêu tu cho nên không ai trên thiên giới phát hiện ra, lại không biết rằng đó là do sư tôn đã vì hắn mà dọn sẵn đường lui bằng phẳng, để hắn không cần lo nghĩ.
"Ba mươi hai mảnh vảy rồng, ba mươi hai mảnh, đệ ấy bất tỉnh mất ba lần. Trong sơn động phía sau ngọn núi của điện Long thần, trên tay ta đều là máu tươi của đệ ấy."
Vào lúc này, thanh âm của Lam Hi Thần trở nên vừa lạnh nhạt vừa xa xăm, hai mắt nhìn chằm chằm xuống tay:
"Ngụy công tử, đệ ấy là đệ đệ của ta."
Đôi mắt vốn ôn hòa dịu dàng lúc này chẳng khác nào lạc vào trong rừng rậm, bị tầng tầng lớp lớp cây gỗ mun che lấp mất ánh sáng, thế nhưng lại chẳng thể nào che lấp được cảm giác trái tim đau đớn, máu chảy đầm đìa.