Đầu óc mơ hồ trong giây lát, Lam Trạm mới miễn cưỡng nâng người dậy, phát hiện ra bản thân đang bị Ngụy Vô Tiện giữ chặt lại. Đầu y đau như muốn nứt ra, trên trán lấp lánh vài điểm lân quang, hai chiếc sừng chậm rãi dài ra hệt như cây cối sinh trưởng, lúc này y mới loáng thoáng ý thức được, bắt đầu hóa rồng rồi.
Đạo sấm chớp thứ hai từ thinh không đánh thẳng xuống dưới, mạnh hơn đạo thứ nhất rất nhiều, mắt y thấy một kích tựa như sức mạnh của vạn quân này rơi xuống phía sau Ngụy Vô Tiện, nhưng người thật sự đau thì chính là y, chính chính xác xác là muốn một thân tiên cốt của y phải hóa thành bột mịn. Y liều chết cố trụ vững ở bên trong kết giới, chẳng qua là không thể nén nổi một tiếng than khẽ đau đớn đến cực điểm từ trong yết hầu tràn ra.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì vô cùng đau lòng, nhịn không được vuốt ve mái tóc đen của thiếu niên:
"Ta ở đây."
Lam Trạm nghe được một câu này thì đột nhiên ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, nhíu mày trong chốc lát, đáy mắt bắt đầu bị che phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt:
"Ngụy... Anh...?"
Ngụy Vô Tiện cũng sững sờ, tiếp đến là cười khổ một tiếng:
"Không biết lớn nhỏ, phải gọi là sư tôn."
Lam Trạm nghe xong những lời này thì giống như không hiểu lắm, chẳng qua là cảm giác đau nhức khiến y chỉ có thể buông tha việc tự hỏi, để mặc Ngụy Vô Tiện tùy ý hộ pháp cho mình.
Ngụy Vô Tiện đương nhiên chỉ đang cố ra vẻ thoải mái thôi, nếu không hắn cũng không có cách nào để che giấu sự lo lắng của mình. Phi thăng kiếp này chính là một lần thí luyện để hóa rồng, cho nên làm gì có chuyện người khác có thể gánh vác thay, dù rằng bây giờ hắn cam tâm tình nguyện tự mình nhận lấy sấm chớp thì nỗi đau mà Lam Trạm phải chịu cũng sẽ chẳng giảm đi một phân nào. Hắn chỉ có thể đỡ lấy vai Lam Trạm, để cho thiếu niên không ngã lăn xuống đất, đồng thời dùng hồ hỏa giúp y nâng cao linh lực.
Hắn nhìn lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi lạnh dán ở bên mặt của thiếu niên, tôn lên làn da vốn đã trắng như tuyết giờ lại càng thiếu đi vài phần huyết sắc, cảm giác đau đớn chẳng khác nào sóng biển từng cơn từng cơn vỗ vào bờ, thế nhưng đôi mắt nhạt màu lại sáng rực hơn ngày thường gấp vài lần.
Lúc thiên kiếp giáng xuống, không ai có thể giữ vững sự tỉnh táo trong suốt quá trình, sáu đạo lôi hỏa lũ lượt kéo đến, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy tình trạng của Lam Trạm đang nằm trong ngực mình ngày càng kém, lúc bắt đầu còn có thể duy trì tư thế ngồi, đến cuối cùng dù chỉ nhúc nhích một chút cũng không thể. Linh lực màu băng lam hiển hiện trên trận pháp dần dần khô kiệt, chỉ còn lại hơi thở mỏng manh cùng cánh tay đang run lên nhè nhẹ là có thể chứng minh được chủ nhân của thân thể này vẫn đang cố gắng chống cự lại sự mê muội, không để cho những vết thương chiếm được thế thượng phong.
Ngụy Vô Tiện căm hận mắng một câu, xoay người lại ngẩng đầu liếc nhìn sấm chớp lại bắt đầu đan xen trên bầu trời, một đạo thiên kiếp cuối cùng ngưng tụ làm cho mây cuốn mưa gầm, trời đất cũng phải biến sắc.
Đương nhiên Lam Trạm cũng thấy, tiếp đó bám vào cánh tay hắn, dùng ngữ khí gần như là cầu xin nói:
"Đi mau..."
Nghe thấy Lam Trạm lúc này còn có thể chia ra một phần khí lực để đuổi người đi, tiếng thở dốc ở cuối câu còn mang theo cả mùi máu tanh, Ngụy Vô Tiện gần như bị chọc giận đến mức bật cười:
"Ta đi đâu bây giờ? Không phải ngươi đã nói là tuyệt đối không rời xa sao? Không biết mấy đạo sấm sét này trúng phải cái tà gì, buộc hai chúng ta lại với nhau... Tiểu thần tiên, sư tôn chờ đến lúc được nhìn thấy ngươi hóa rồng."
"Ta..."
"Một đạo cuối cùng." Trên mặt Ngụy Vô Tiện hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: "Chín đạo thiên kiếp một lần nữa nặn lại gân rồng, chống đỡ được lần này, ngươi chính là Long thần."
Một đạo thiên kiếp cuối cùng này quả nhiên mang đến phản ứng khác biệt, ánh sáng màu trắng chói mắt giáng xuống coi hai người thành một, Ngụy Vô Tiện ngoại trừ sau lưng bị nện đến phát đau, đau đến mức nổi cơn tam bành thì không cảm nhận được gì khác. Ngược lại hắn nhận ra loại cảm giác nóng bỏng mà mười ba năm nay luôn quanh quẩn không đi bên ngoài đan nguyên, mấy ngày trước còn suýt chút nữa thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của hắn đã theo một kích này hoàn toàn tan biến, chẳng còn sót lại một chút gì.
Con mẹ nó... Cuối cùng cũng xong!
Ánh sáng trắng dần dần tắt bớt, gió chỉ đủ thổi lay cây cỏ, mây đen tan biến, sắc trời dần dần sáng lên. Ngụy Vô Tiện thất tha thất thểu bước một hai bước mới hoàn toàn loại bỏ được cảm giác hoa mày chóng mặt. Lúc hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy một bóng người cao lớn đứng trong màn sáng kia. Cẩm phục nhẹ nhàng, ngân giáp trên vai, linh lực mạnh mẽ bao trùm toàn thân, đuôi rồng thật lớn còn chưa thu hồi, hai chiếc sừng trên đầu tráng lệ uy phong.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra.
Thành công rồi!
Sống trên đời có thể nhìn thấy giao long hóa rồng, cũng xem như là một phần công đức.
Nhưng mà vị Long thần mới chậm rãi bước tới, mang theo sự uy nghi tôn quý nhất của Cửu Trùng Thiên, song khuôn mặt thì lại không phải là của thiếu niên mà hắn đang chờ mong. . truyện kiếm hiệp hay
Khuôn mặt của người kia hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, mười ba năm nay đêm nào cũng đi tới đi lui trong giấc mộng của hắn vô số lần, làm hắn không dám tỉnh lại, không dám rơi lệ, lại cũng không thể không nhớ đến. Khuôn mặt đó, hắn đã từng ở trong điện Long thần dùng ánh mắt mong mỏi nhìn vô số lần, nhìn ở khoảng cách chỉ là vài bước chân, đoán chừng cũng giống khoảng cách giữa hai người lúc này, hắn vẫn còn nhớ bản thân đã từng thề rằng muốn dùng cả đời để theo đuổi...
Lam Vong Cơ?
Y tới đây làm gì?
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn người trước mặt, theo bản năng né tránh đi cái suy nghĩ đáng sợ nhất trong đầu, đoán rằng đồ đệ bảo bối của mình đại khái là đã phi thăng thành thần rồi, sợ rằng lúc này đã đi trước một bước lên Cửu Trùng Thiên.
Vì thế, hắn xoay người, lập tức bỏ chạy.
Hắn nghe thấy Long thần ở phía sau đuổi theo hai bước rồi lại không tiếp tục bước nữa, chỉ gọi với theo bóng lưng của hắn một tiếng:
"Ngụy Anh!"
Hắn tiếp tục đi.
Long thần lại hô một tiếng:
"Sư tôn."
Hắn đứng sững lại, chỉ cảm thấy một tiếng gọi này còn làm cho người ta sợ hãi hơn cả sấm sét chớp giật, máu nóng cả người như bị đóng băng.
Long thần thấy hắn dừng lại, bèn đè thấp giọng, tiếp tục nói:
"Ngươi vừa mới nói... tuyệt đối không rời xa."
"Người nhớ nhầm rồi." Hồ ly đen không quay đầu lại, giọng nói dần dần trở nên lạnh lẽo, túm lấy một cái đuôi của chính mình mà vuốt ve, một thân phong tình nhưng lại đang áp chế lệ khí: "Hàm Quang Quân, ta là nói, vĩnh viễn không gặp lại."