Qua một đêm mạc danh kỳ diệu kia rồi, hai người sau đó chưa từng liên hệ với nhau lần nào.
Chỉ là, tâm của Tiền Mặc so với lúc trước lại càng ngày càng khó chịu hơn.
Đêm đó, biểu tình mê loạn trên mặt Công Tôn Duệ cùng với cảm giác tiêu hồn khi sáp nhập hậu huyệt kia tựa như khắc thật sâu vào trong đầu Tiền Mặc, làm cách nào cũng không gỡ ra được, những lúc đêm dài vắng lặng tắt game rồi, nằm một mình trên giường, dục vọng nửa dưới người liền hùng hổ mà ngóc dậy, giống như muốn nuốt chửng luôn cậu.
Loại tình huống thỏa mãn không được dục vọng mà bất mãn... rốt cuộc là tại sao vậy chứ?
Hơn nữa, lần đó cách nói "419″ của bản thân có phần quá đáng, nên cả Tiếu Trác Hy lẫn Vưu Khinh Vũ đều không hề đề cập đến Công Tôn Duệ trước mặt cậu, mà cậu lại không có mặt mũi để hỏi hai tên kia, thành ra từ hôm đó đến hiện tại cũng đã mấy tuần trôi qua, cậu cùng Công Tôn Duệ thật sự như trở thành người của hai thế giới vậy...
Hậm hực rất nhiều, những lúc trong game lại càng thêm mong ngóng Công Tôn Duệ lên mạng, một ngày có thể bảy lần tám lượt mà ấn Alt+F nhìn nhìn, nhưng là... trong danh sách hảo hữu, nick của người nào nó vẫn là không có chút động tĩnh nào...
Tiền Mặc nhìn nhìn trong liệt kê danh xưng, cái danh hiệu "Phu quân của Nửa cánh hoa đào" im lặng nằm đó, trong lòng lại càng khó chịu lợi hại hơn... lúc vẫn chưa gặp mặt nhau, cậu thích nhất chính là nhìn hai nhân vật trên đầu treo tên của đối phương cùng nhau dạo khắp bản đồ, tuy rằng thường thường bởi vì vậy mà mấy lúc đám trong bang réo gọi đi Hắc Long bị Tiền Mặc cự tuyệt mắng cậu là biến thái.
Chỉ là... hiện tại bản thân mất đí bà xã còn không nói đi... ngay cả danh hiệu trên đầu cũng không thể treo lên.
Nếu lúc trước không có đi gặp mặt thì tốt rồi... Tuy là ngẫu nhiên sẽ nghĩ ngợi lung tung một chút, nhưng khi Tiền Mặc hồi tưởng lại buổi tối hôm đó thỏa mãn cùng khoái cảm tràn trề thì... một chút tiếc nuối nho nhỏ ấy nháy mắt lại bị đẩy lùi.
Nhưng tiếp theo, lại cảm giác có chút phẫn nộ...
Kỳ thật chuyện đối phương là nam nhân với Tiền Mặc mà nói, hiện tại cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, tên nhóc Tiếu Trác Hy kia không phải bây giờ sống vui vẻ như ăn mật bôi đường sao...
Chẳng qua, Công Tôn Duệ bây giờ giống như đã hoàn toàn không còn ý tưởng kia nữa, Tiền Mặc cũng chỉ có thể kềm chế xuống manh động trong lòng.
Nhưng là... không biết là do cố tình hay vô ý, ngay tại thời điểm Tiền Mặc đang kềm chế mình hết sức thống khổ, lại đề cập đến Công Tôn Duệ trước mặt cậu.
Một đám cùng nhau tổ đội kéo acc Vợ yêu đi làm nhiệm vụ Thức Tỉnh, chơi game này lâu như vậy, loại nhiệm vụ này dù là nhắm mắt cũng có thể ung dung mà hoàn thành, cho nên không hề ảnh hưởng đến nhiệt tình tán gẫu của mọi người.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : cá chết, hoa đào không sao chứ?
Không sao chứ? Người kia có chuyện gì sao?
Tuy là vẫn luôn muốn từ miệng hai đứa kia nghe ngóng tin tức của Công Tôn Duệ, nhưng mong muốn nghe được không phải là loại tin này... Tiền Mặc khẽ cau mày, cố gắng áp chế bản thân đừng quá xúc động mà gõ bàn phím hỏi thành lời.
[Đội ngũ] Thực vật bò sát : hoa đào? Chuyện của hoa đào không phải nên hỏi bánh mì sao?
Trong trò chơi vẫn chưa ai biết chuyện hai người gặp nhau rồi nháo một trận như vậy, nên gặp sự tình này tự nhiên liền hỏi như vậy.
Cơn ghen của Tiền Mặc giống như bị đánh thức bởi câu này của Thực vật, trong nháy mắt bất mãn mãnh liệt.
Chuyện của Công Tôn Duệ, mắc gì đi hỏi tên cá chết này chứ?
Lại nghĩ tới, từ sau lúc gặp mặt, Vưu Khinh Vũ vẫn luôn bày ra một bộ người bảo hộ đúng chuẩn bên cạnh Công Tôn Duệ, liền có loại xúc động muốn đập tên kia một trận.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vẫn là để tao nói đi, hoa đào với tao quen thân hơn mà.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ a, vợ không cần lo lắng quá XD, vị họ Vu kia coi bộ là chiếu cố hoa đào đến hết mực luôn ấy chứ, lúc ăn cơm chiều chồng có gặp anh ta đang cầm theo một cái hộp giữ ấm, bảo đó là canh xương cố tình hầm cho hoa đào
Họ Vu? Tiền Mặc lập tức ngồi thẳng người dậy.
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : người nào họ Vu?
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : ban đêm ban hôm hắn đến nhà hoa đào làm gì?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : mày hỏi mấy cái này để làm gì?
[Đội ngũ] Chíp chíp chíp chíp chíp : còn hỏi nữa, ghen đó mờ~
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : thím gà à, thím nói như vậy chính là coi thường bánh mì đại thiếu gia của chúng ta rồi, đối tượng 419 mà thôi, có cái gì ngon đâu mà ăn dấm chứ
[Đội ngũ] Chíp chíp chíp chíp chíp : 419!!!!????
[Đội ngũ] Thực vật bò sát : bánh mì cùng vợ mình gặp nhau rồi? Còn ấy ấy? Oh noo!! Thiệt là hâm mộ ghen tị hận!!
Tiền Mặc nhìn lời nói của Vưu Khinh Vũ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, biết lắm mà, tên này đang đợi giờ phút này mà.
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : nói mau!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : nói cái gì?
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : à, cái người họ Vu kia hả?
Vưu Khinh Vũ rõ ràng là đang treo mỏ Tiền Mặc, rõ ràng là một câu lại có thể chia ra làm hai ba lần nói hai ba lượt mới xong
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : tôi cũng không rõ cho lắm a, nhưng mà xem anh ta có vẻ như rất quan tâm hoa đào, hoa đào chắc cũng rất thích anh ta, trễ như vậy còn ở trên lầu, phỏng chừng...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ở lại thì ở lại thôi, hai ngày trước không phải cũng ở lại một đêm sao?
[Đội ngũ] Thực vật bò sát : hoa đào...
[Đội ngũ] Chíp chíp chíp chíp chíp :
Tiền Mặc vừa nhìn thấy lời của bọn họ, chỉ cảm thấy trong đầu nổ bùm một tiếng, khí huyết bốc lên.
Cũng không bận tâm đến nhiệm vụ Thức Tỉnh đang giữa hồi kịch liệt, liền bẹp một cái khép lại laptop, nổi giận đùng đùng đùng dậy hướng ra ngoài chạy đi, ra khỏi cửa đón taxi, giữa đường còn thúc giục tài xế không biết bao nhiêu lần.
Lần này bỏ qua trình tự hỏi thăm tầng mấy nhà số mấy, từ trên xe bước xuống rồi, liền nhanh chóng vọt vào thang máy, rất nhanh liền đứng trước cửa nhà Công Tôn Duệ.
Nhấn chuông cửa vài lượt, bên trong không hề có chút phản ứng nào, Tiền Mặc suy nghĩ đến người bên trong hiện tại có thể đang làm những gì, liền tức giận đến tay cũng phát run, bắt đầu đặt tay lên cửa đập rầm rầm.
"Ai a? Đến ngay!" Thanh âm có hơi khàn khàn của Công Tôn Duệ rốt cuộc truyền đến, tiếp theo cửa liền cạch một cái từ bên trong mở ra.
Thấy Tiền Mặc, Công Tôn Duệ hiển nhiên rất giật mình, tiếp theo đó mặt liền bùm một cái đỏ bừng, tay chân luống cuống mở miệng nói "Cậu, sao cậu lại tới đây? A... Là đến lấy quần áo sao? Tôi đã giặt sạch rồi, tiền cũng để trong túi..."
Miệng nói, tay lại quờ quạng lung tung, trước ngực, đại khái là không biết có nên hay không nên che lại bờ ngực đang trần trụi của mình...
Công Tôn Duệ lúc nãy có lẽ là đang tắm, trên người vẫn còn ướt đẫm nước, trên người cũng chỉ quấn cái khăn ngang hông, trên cổ còn ẩn ẩn thấp thoáng có thể nhìn thấy dấu vết hôn ngân... hơn nữa, rõ ràng không phải là mới hôm nay.
Bộ dạng vừa thơm lại ngon miệng này càng khiến cho Tiền Mặc càng thêm hỏa đại, đưa tay đẩy anh qua một bên liền bước vào nhà.
Công Tôn Duệ bị cậu làm cho hoảng sợ, cửa cũng quên đóng liền mau chóng chạy theo "Có chuyện gì sao?"
Tiền Mặc một lời không nói, cực kỳ hùng hùng hổ hổ mà vọt vào phòng ngủ, tay cũng gắt gao xiết thành quyền, thầm nghĩ phải hung hăng đập cái tên dám cả gan leo lên giương bà xã mình một trận mới hả tức.
Nhưng là, ngoài dự kiến là, bên trong lại chẳng có bóng người nào khác.
Tiền Mặc không dự đoán được kết quả lại là như vậy, xoay người, vẻ mặt tối sầm nghiêm giọng hỏi "Cái tên họ Vu kia đâu?"
"Họ Vu?" Công Tôn Duệ sứng ốt một chốc, có chút khó hiểu mở miệng "Cậu, cậu quen với biên tập Vu?"
Coi bộ đúng là có người này thật, Tiền Mặc càng nắm chặt quyền hơn "Quản hắn là biên tập Vu hay bao tập Vu, hắn đâu rồi?"
"Anh ấy? Lúc này chắc anh ta đang ở nhà mình a... Ban chiều chị Vu gọi điện thoại đến bảo hôm nay sinh nhật con họ, cậu có chuyện gì với anh ấy sao?" biểu tình Công Tôn Duệ càng thêm nghi hoặc.
Tiền Mặc nghe xong lời này, chỉ thấy trước mặt tối sầm, ỷ vào thân thể cao lớn hơn mà đẩy Công Tôn Duệ áp vào tường "Anh thiếu nam nhân tới như vậy sao? Người có vợ rồi mà cũng muốn, có biết như vậy là làm người thứ ba không!"
Công Tôn Duệ tựa như không rõ lắm lời này của Tiền Mặc là có ý gì, qua một lúc sao mới giật mình ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu "Cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Cậu nói tôi với biên tập Vu---"
"Phải hay không chính anh rõ rành nhất! Vết trên cổ anh là ai hôn?" Tiền Mặc hung tợn quát to, duỗi tay qua hung hăng chà xát kịch liệt dấu vết mờ nhạt trên cổ Công Tôn Duệ.
Ánh mắt Công Tôn Duệ trừng càng lớn hơn, tiếp đó, vươn tay ra đấm một cái vào mặt Tiền Mặc.
Tiền Mặc hoàn toàn không ngờ đến Công Tôn Duệ sẽ ra tay, vì bất ngờ nên không kịp đề phòng, bị một cú này đánh khiến cho cả người lảo đảo, suýt chút là té xuống đất.
"Cậu là tên hỗn đản! Mau cút khỏi đây!" Công Tôn Duệ oán hận trừng mắt nhìn Tiền Mặt, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Tiền Mặc dùng tay bụm mặt, càng thêm tức giận "Anh nói cái gì? Bảo lão tử cút khỏi đây? Chẳng lẽ còn muốn chờ tên họ Vu kia đến, nói cho mà biết, không có cửa đâu!"
Nói xong, một lần nữa đẩy Công Tôn Duệ áp vào tường, hung hăng mà hôn lên môi anh.
"Hỗn, ư... hỗn đản!" Công Tôn Duệ ra sức đẩy cậu ra, Tiền Mặc lại càng dùng sức áp gần hơn, hai người thoạt nhìn chẳng còn chút gì giống như nụ hôn ngọt ngào giữa hai người đang quen nhau chứ, hoàn toàn là một bộ đang đánh nhau!
Lôi kéo một hồi, Tiền Mặc vẫn là thành công giữ chặt Công Tôn Duệ trong lòng mình, hung hăng hôn anh, nụ hôn này so với buổi tối kia còn kịch liệt hơn mấy lần, hai người ai cũng mang theo tức giận, tựa như phát tiết giữa những đợt dây dưa quấn quít trong khoang miệng lẫn nhau...
Tiền Mặc phát giác, Công Tôn Duệ kỳ thật là người rất mẫn cảm, ý đồ cự tuyệt của anh thực rõ ràng, mới nãy thậm chí còn muốn cắn mình, nhưng là bị mình hôn chỉ trong chốc lát thì, khí lực tựa như cũng mất sạch sẽ, cả người đều nhũn ra tựa vào mình.
Lại trượt xuống thắt lưng anh sờ soạng một chút, Công Tôn Duệ hoàn toàn trở nên yếu ớt mà trực tiếp bắt đầu rên rỉ...
Còn Tiền Mặc, vừa nghe thấy thanh âm khe khẽ yếu ớt kia thì, hạ thân nháy mắt sung huyết trở nên cương cứng.
Đã từng vài lần, cậu chỉ dựa vào thanh âm cùng trí nhớ về thân thể này mà DIY...
Hiện tại người sờ sờ trước mắt, Tiền Mặc cũng là tinh trùng xông lên não, cũng không so đo chuyện bà xã mình lén lút trèo tường, nhanh chóng gấp gáp tháo xuống khăn tắm, tay cũng lưu manh mà bắt đầu xoa niết hai cánh mông của Công Tôn Duệ.
Đại khái là dưới hạ thân đột nhiên một trận mát lạnh khiến Công Tôn Duệ giật mình bừng tỉnh, a một tiếng đẩy Tiền Mặc ra, lại sẵn tay tức giận phẫn nộ tung một cú lên mặt cậu.
Cùng một vị trí lại trúng đòn hai lần, một bên gò má của Tiền Mặc lúc này sưng lên lợi hại.
Công Tôn Duệ sứng sốt một chút, đại khái là có phần mềm lòng, khí thế nhanh chóng xìu xuống "Cậu, cậu đi đi!"
Tiền Mặc bị đánh cho sưng mặt, hiển nhiên lại nhớ đến chuyện tình lúc nãy bị mình quên đi "Sao hả? Hay là vẫn muốn vì tên kia mà giữ mình?"
Công Tôn Duệ cứng cả người, tức giận vừa mới có chút bình ổn bị một câu này của Tiền Mặc nháy mắt bừng lên "Đúng đó! Lão tử đây là muốn giữ mình thì sao, con mẹ nó, cậu đến từ đâu thì cút về chỗ đó đi, cút đi mau!"
Dứt lời, liền dùng sức đẩy Tiền Mặc ra khỏi phòng ngủ của mình.
Nghe xong lời này của anh, Tiền Mặc trong đầu cũng nóng lên, không hề cố kỵ đang đứng ở phòng khách, lại nhanh chóng nhào lên áp đảo Công Tôn Duệ, lần này là trực tiếp đè anh xuống sàn nhà "Mơ tưởng! Công Tôn Duệ, tôi nói cho anh biết, anh là bà xã của tôi! Con mẹ nó, còn dám đi tìm nam nhân khác thử xem, tôi cưỡng gian anh đến chết!"
Công Tôn Duệ bị Tiền Mặc đè, kịch liệt giãy dụa, lần này hốc mắt thực sự đỏ lên "Tiền Mặc, hỗn đản! Ai thèm làm bà xã của cậu chứ, là cậu không cần trước! Là cậu không cần tôi! Tôi là đồng tính luyến ái, nếu cậu không phải thì mẹ nó làm ơn đừng có trêu chọc tôi nữa! Cút đi! Tôi không cần! Tôi không cần,,,:"
Nói xong lời cuối cùng, Công Tôn Duệ cũng ngừng không giãy dụa nữa, dùng tay che mắt mình lại nghẹn ngào khóc nấc lên.
Tiền Mặc không ngờ đến một người nam nhân cư nhiên lại có thể rõ ràng như vậy, nói khóc liền khóc lên, nhất thời cũng không biết làm sao. Hơn nữa nghe được ý tứ trong lời nói mới nãy của Công Tôn Duệ, thân mình cũng trở nên có chút ngắc ngứ, khô khốc mở miệng "Anh, anh đừng khóc có được không..."
"Ai khóc! Cút mau đi!" Công Tôn Duệ nhanh chóng trả lời, nhưng thanh âm rõ ràng là mang theo tiếng nức nở.
Tiền Mặc dùng sức gỡ tay anh ra, thấy gương mặt anh quả nhiên đã đầy nước mắt.
Không có tay che lại, mặt Công Tôn Duệ trở nên hơi đỏ lên, nhắm chặt hai mắt lại nghiêng đầu sang một bên "Cậu đi đi có được không, cậu làm như vậy cảm thấy thú vị lắm sao? Tôi thừa nhận tôi thích cậu rồi cậu vừa lòng chưa? Nhưng, nhưng là...."
Công Tôn Duệ lại nức nở, thanh âm có chút khổng rõ ràng liền mạch "Nhưng là tôi lại không hề trêu ghẹo cậu, bà xã là do tự cậu muốn gọi, tôi lại không biết cậu coi tôi như là nữ sinh, hiện tại tôi ngay cả lên mạng cũng không lên rồi, vẫn chưa đủ sao? Cậu còn tới để làm gì?"
Tiền Mặc nghe Công Tôn Duệ nói, cảm thấy cả trái tim mình đều như bị ai bóp chặt, tuy vẫn biết Công Tôn Duệ thích mình, nhưng nghe anh chính miệng thừa nhận như vậy vẫn là lần đầu tiên...
Chỉ là, lúc này đây Tiền Mặc cảm thấy không còn đắc ý thỏa mãn nữa, cả trái tim đều tràn ngập đau xót...
Nhìn Công Tôn Duệ cố ý mạnh miệng như vậy, Tiền Mặc đau lòng đến nỗi muốn thay anh tát mình vài cái cho hả giận.
"Tôi, tôi đâu phải không thích anh đâu!" thanh âm của Tiền Mặc càng trở nên khô khốc, tay vuốt ve lau đi nước mắt của Công Tôn Duệ.
Nhưng lại không ngờ Công Tôn Duệ nghe thấy lời này, không những không vui mừng, ngược lại bắt đầu giãy dụa "Cậu đi đi có được không? Làm ơn đừng gạt tôi nữa! Đi mau!″
"Anh!" Tiền Mặc dùng sức áp chế Công Tôn Duệ lại, cuối cùng dứt khoát nằm xuống dùng hai chân gắt gao ngăn anh lại, rốt cuộc chịu đưng không nổi quát to lên "Tôi nói tôi thích anh! Tôi yêu anh! Công Tôn Duệ, có nghe thấy không? Mẹ nó, tôi yêu anh đó, tôi vì anh mà cũng biến thành đồng tính luyến ái rồi! Mỗi ngày đều nhớ đến cảm giác lên giường với anh mà chính mình thủ *, trăm phương nhìn kế muốn từ miệng của Tiếu Tiếu nghe ngóng tin về anh, cố gắng khống chế bản thân mới có thể không giống như một tên ngốc mà chạy tới đây tìm anh, vì anh mà tôi trở thành đồng tính luyến ái rồi đó! Hiện tại anh thấy vừa lòng chưa!"
Bẹp--
Đột nhiên từ cửa truyền đến thanh âm có thứ gì đó rơi xuống đất, Công Tôn Duệ đang vì kinh ngạc mà trừng to mắt cùng Tiền Mặc gần như phát điên đồng loạt nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy ngay cửa đang đứng ba người, hai lớn một nhỏ, trên mặt đất còn vươn vãi một hộp bánh kem, bánh bên trong đã xui xẻo mà nằm chèm bẹp trên mặt đất.
Hai người lớn đều cùng một vẻ mặt xấu hổ hết sức, cuối cùng vẫn là người nam mở miệng "Xin lỗi a, ừ ừ... tại lúc ở dưới lầu, Susu cứ ồn ào bảo là muốn đưa bánh kem cho Tiểu Duệ ăn..."
Lời này, rất rõ ràng là đang giải thích với người nào đó vừa mới gào thét thổ lộ xong...
Người nữ cũng cười đến xấu hổ "À ừ... thật sự xin lỗi hai người, mới nãy cửa vừa vặn không có đóng, cho nên... Susu chào chú Duệ đi con, chúng ta phải về nhà!"
Đứa bé tên Susu kia vẻ mặt cực kỳ tò mò nhìn nhìn "Chú Duệ ơi chú Duệ, chú này là ông xã của chú sao? Con thấy papa với mama cũng nói chuyện giống vậy a, còn chơi trò hôn hôn nhau nữa, hai người cũng chơi trò hôn nhau cho Susu xem được không?"
Bốn người lớn có mặt ở đây trong nháy mắt thần tình hắc tuyến.
"Vậy, bánh ngọt làm phiền cậu dọn nha, tạm biệt..." người nữ ôm lấy đứa bé kéo người nam nhanh chóng chạy ra ngoài, còn cẩn thận giúp đỡ họ khép cửa lại.
Trước lúc đóng cửa, thanh âm của đứa bé vẫn truyền vào "Không chịu không chịu, chú Duệ còn chưa thổi nến chúc Susu sinh nhật vui vẻ mà...."
Chờ một đám người rút quân rồi, hai người còn lại vẫn dùng tư thế cũ nhất thời đều cảm thấy xấu hổ.
Qua một hồi lâu, Công Tôn Duệ mới cẩn thận mở miệng "Cái kia... lúc nãy nếu cậu chỉ là nhất thời xúc động mới nói như..."
Tiền Mặc lập tức nhăn mặt "Xúc động con khỉ! Tôi đây yêu anh đó, đời này anh chỉ được phép làm bà xã của một mình tôi!" Nói xong, không thèm phân trần giải thích gì nữa, cúi đầu hôn xuống.
"Ngô..." Công Tôn Duệ khẽ rên rỉ, rất nhanh liền chìm vào nụ hôn sâu sắc này...
Hai kẻ huyết khí phương cương cũng rất nhanh liền quấn quít lấy nhau lăn trên sàn nhà...
Hì hụi tới hơn nửa đêm, từ sàn nhà phòng khách dây dưa lên đến tận trên giường phòng ngủ, Tiền Mặc mãi cho đến lúc dục vọng thỏa mãn rồi mới xìu xìu mà tắt hỏa, còn Công Tôn Duệ đã sớm mệt mỏi đến hôn mê.
Tiền Mặc ôm Công Tôn Duệ vào trong ngực mình, trong lòng cảm giác thỏa mãn không lời nào có thể diễn tả được.
Nhưng tiếp theo, lại đột nhiên nhớ ra một vấn đề "Người vừa mới nãy là họ Vu?"
Công Tôn Duệ lúc này cũng mơ mơ màng màng ngủ, trả lời có chút hàm hồ "Ân..."
"Vợ anh ta cũng quen biết bà xã?" Tiền Mặc tiếp tục hỏi.
Công Tôn Duệ hơi hơi gật đầu "Bọn họ sống ở nhà kế bên, có lần Susu đi lạc, vừa vặn đụng phải tôi... Chị Vu rất chiếu cố tôi, nghe nói tôi bị bệnh nên hôm nay đặc biệt hầm canh bảo anh Vu mang qua..."
Nhưng, nhìn đến người nọ yên lặng ngủ say trong ngực mình, khí thế mắng chửi cũng dần dần xìu xuống--- được rồi, tên kia tuy rằng có hơi hỗn đản, bất quá, mình là người rộng lượng, không thèm so đo với hắn nữa...
Tiền Mặc nhẹ nhàng hôn lên tóc Công Tôn Duệ, thấp giọng thì thầm bên tai anh "Bà xã... anh yêu em..."
Công Tôn Duệ lần này thực sự ngủ rồi, hô hấp đều đều dựa vào Tiền Mặc...
Tiền Mặc khẽ mỉm cười, được rồi, dù cho không nói, nhưng anh biết, bà xã yêu anh mà...