Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 56: Bưu hãn ngươi muội!

Trước Sau

break
"Hai, ông cùng tên sắc lang này quen biết sao?

Tiếu Trác Hy vẫn chưa kịp phản ứng, Tiếu Khâm Khâm đã muốn ba bước thành hai chạy vội đến bên cạnh cậu, ngoái lại liếc xéo Vưu Khinh Vũ, thuận tiện nhét hết những thứ trên tay vào ngực Tiếu Trác Hy "Nè, máy tính cũng mang cho ông luôn đó!

Cùng với máy tính bị nhét vào, còn có một túi quà vặt, bất quá... nhìn cũng có thể đoán, toàn là những thứ mà Tiếu đại tiểu thứ thích ăn.

Vưu Khinh Vũ thần tình hắc tuyến "Uy, em gái, đừng nói lung tung!"

"Tui nói lung tung chỗ nào? Mới nãy cứ lén lén lút lút ngắm trộm tui không phải là ông sao? Còn gọi cái gì em gái, ông chú biến thái!" Tiếu Khâm Khâm một khi đã mở miệng thì không hề lưu tình chút nào, đã vậy cũng không quên hung hăng liếc xéo Vưu Khinh Vũ một cái.

Vưu Khinh Vũ liếc mắt xem thường "Vậy cháu gái, bác chỉ là đang nhìn cháu với anh cháu lớn lên có điểm giống nhau mà thôi."

Tiếu Trác Hy cũng không nghe được rõ hai người này đang tranh luận cái gì, hai tay ôm một đống linh tinh, thành ra đành dùng bả vai đẩy Vưu Khinh Vũ ra sau lưng bảng tuyên truyền đặt trước cửa, nhỏ giọng hỏi "Không phải ông về rồi sao?"

Vưu Khinh Vũ rất là tự giác đưa tay phụ ôm một phần những thứ vợ mình đang ôm trong ngực "Mấy ngày kế tiếp không gặp nhau, làm sao nói đi là đi được chứ."

Trong lời nói, tựa như có chút ý tứ giận hờn Tiếu Trác Hy vô tình.

Tiếu Trác Hy đỏ mặt, nhưng vẫn chưa kịp nói lời nào, đã muốn bị Tiếu Khâm Khâm gọi giật lại "Hai người đang lén lút nói cái gì? Hai, đừng nói ông quen biết với tên sắc lang này cùng một bè nha!?"

Vưu Khinh Vũ run rẩy khóe miệng "Yên tâm đi cháu gái, dù cho bác có sắc lang cũng là sắc anh của cháu thôi!"

Những lời này tuy là nói ra ngữ khí cực kỳ nghiêm túc lại chân thật, nhưng những người không biết chuyện mà nghe thấy, cũng chỉ xem như lời nói đùa, nhưng là ở trước mặt em mình, Tiếu Trác Hy cũng cảm giác có phần hơi hơi chột dạ, vừa nghe thấy lời này liền khẩn trương cả lên, đưa tay đẩy đẩy kính mắt, dùng sức đạp thật mạnh chân Vưu Khinh Vũ "Nói bậy cái gì vậy!"

"A.... Mưu sát ông..." Vưu Khinh Vũ đau hô lên một tiếng, nhưng nói được một nửa liền thức thời nuốt nửa câu còn lại trở vào.

Tiếu Trác Hy lại hung hăng liếc mắt trừng anh một cái, khí thế mười phần "dám nói bậy lão tử thiến ngươi".

Bị vợ mình giáo huấn quá một lần, Vưu Khinh Vũ chỉ có thể sờ sờ cái mũi, không cùng Tiếu Khâm Khâm so đo nữa.

Dây dưa trong chốc lát, Hà Văn Niên cùng Quản Minh Quân bị cắt đuôi bỏ lại trong giáo đường cũng đều thu dọn sách vở chạy theo ra ngoài cổng, nhìn thấy bọn họ thì, Quản Minh Quân giơ tay vẫy cái chào hỏi rồi cùng bạn gái mình chạy đi mất, chỉ còn lại Hà Văn Niên, gương mặt cố gắng rặn ra nụ cười cứng ngắc "Em gái Khâm Khâm tới rồi, đây là đi gặp người nhà sao? Tốt lắm, ha ha..."

Tiếu Trác Hy thực hận không thể lấy cục gạch đập vào đầu tên này bể ra để xem ở trong rốt cuộc chứa cái gì.

"Gặp người nhà? Cái gì người nhà?" Tiếu Khâm Khâm cảm thấy kỳ quái hỏi lại.

Hà Văn Niên lúc này mới tỉnh ngộ ra, bản thân giống như vừa mới nói lời gì đó rất là không nên, ngay lập tức thu hồi lại nụ cười khó coi trên mặt mình, bày ra bộ dạng nghiêm trang "Không có gì, không có gì, anh là bảo, lâu rồi không gặp người nhà lão tam, rất là tưởng niệm!"

Tiếu Khâm Khâm cười khan một tiếng "Lão đại, anh cùng hai em sống gần nhau riết rồi đầu óc phát triển cũng có chút không bình thường hả?"

Không hổ là hai anh em, phương thức hại người cũng là giống nhau như đúc.

"Em gái Khâm Khâm, em lại đả kích anh như vậy, tâm anh đau quá đi..." Hà Văn Niên khoa trương dùng tay ôm ngực, chọc cho Tiếu Khâm Khâm cũng nhịn không được mà phá ra cười.

Nguy cơ chưa kịp phát triển thành công đã bị giải trừ, Tiếu Trác Hy lúc này nhẹ nhàng thở phào, vừa vặn bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Vưu Khinh Vũ, bất giác cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng oán giận "Kháo, còn cười nữa, sớm đi rồi có phải đỡ xảy ra chuyện như vậy không?"

Tiếu Khâm Khâm cùng Hà Văn Niên sóng vai đi đằng trước, còn hai người đi ở sau, cước bộ cũng có chút cố ý thả chậm, kéo dài khoảng cách với hai người đằng trước.

"Không có gì đâu vợ a, dựa vào sức quan sát của em vợ, chắc chắn là không nhìn ra quan hệ của chúng ta đâu! Vưu Khinh Vũ mang túi quà vặt cùng cặp laptop cầm trên một tay, một tay khác rất là thoải mái mà khoác lên vai Tiếu Trác Hy.

Tiếu Trác Hy cứng cả người, có chút khó chịu tránh né "Trời nóng như vậy, khoác vai cái gì mà khoác, còn nữa, trước mặt em gái tui không được gọi tui là vợ cái gì đó, nghe không?"

"Rõ, Tiếu Hy ca!" Vưu Khinh Vũ nghe lời gật đầu.

Xưng hô này mặc dù từng dược cả hai đùa giỡn hô qua mấy lần, nhưng mỗi lần bị Vưu Khinh Vũ gọi như vậy, Tiếu Trác Hy cảm thấy có chút nao nao kỳ lạ nói không nên lời.

Rõ ràng là cái xưng hô hết sức bình thường a! Tiếu Trác Hy cắn cắn môi, áp chế rung động trong lòng "Còn nữa, không được nói với em gái tui là ông quen biết tui từ trong game, không được phép đề cập đến game!"

"Rõ, Tiểu Hy ca!" đồng chsi Vưu Khinh Vũ vẫn rất là nghe lời.

"Vậy, bây giờ ông có thể đi về được rồi." Tiếu Trác Hy tiếp tục nói.

"Rõ, Tiểu... vì cái gì?" Vưu Khinh Vũ rốt cuộc kịp phản ứng lại có chỗ không đúng, nghiêng đầu lại nhìn Tiếu Trác Hy, vẻ mặt có chút hậm hực.

Tiếu Trác Hy vò vò tóc "Em tui tới, không tiện."

"Có cái gì mà tiện hay không tiện chứ, chúng ta cũng đâu phải đang vụng trộm yêu nhau đâu." Vưu Khinh Vũ hoàn toàn không đồng ý.

Tiếu Trác Hy nhăn mặt "Nói chung là không cso tiện, ông có đi hay không?"

Vưu Khinh Vũ nhìn sắc mặt của cậu, cắn răng trả lời "Không đi! Anh là tới trước chứ bộ, dựa vào cái gì bắt anh đi:"

Tiếu Trác Hy không ngờ được người nào đó lại quyết liệt từ chối như vậy, bị Vưu Khinh Vũ nói một câu nghẹn trân trối, chỉ cso thể căm giận trừng mắt.

Vưu Khinh Vũ vừa thấy tình hình biến thành như vậy, nháy mắt lại treo lên nụ cười thoải mái sáng láng lên mặt "Vợ a, chồng cam đoan không gây chuyện, vợ để chồng ở lại thêm một lúc đi!"

"Nhưng mà..."

"Chỉ được nhìn chứ không được thân vốn đã tàn nhẫn lắm rồi, vợ còn muốn cướp đoạt quyền lợi nhìn của chồng sao!" Vưu Khinh Vũ rưng rưng lên án.

Tiếu Trác Hy nhất thời hơi hơi đỏ mặt "Kháo, lại nói bậy bạ cái gì nữa!"

"Chồng có đâu..." Vưu Khinh Vũ còn chưa kịp nói xong, đã bị Tiếu Khâm Khâm đi ở đằng trước cắt ngang "Uy, hai người các ngươi, làm gì mà đi còn chậm hơn con gái nữa vậy? Ở sau lưng mưu đồ bất chính cái gì đó?"

"Không, không có gì!" Tiếu Trác Hy đẩy đẩy kính mắt, cuống quít chạy nhanh vài bước đuổi kịp bọn họ.

Vưu Khinh Vũ nhìn thân ảnh gấp gáp của cậu, cảm giác có hơi buồn cười.

Kích động rõ ràng như vậy, đại khái cũng chỉ có cô nàng Tiếu Khâm Khâm với chỉ số thông minh ngang hàng anh mình mới không nhìn thấy mà đoán ra có chỗ kỳ lạ đi...

Bất quá... cũng may là đúng lúc cô em này xen mồm vào, bằng không, mình muốn ở lại chắc cũng phải tốn một phen nước miếng...

Tuy là Tiếu Khâm Khâm sau khi lên đại học liền bị chuyển đến khu trường khác, nhưng cũng nhờ công lao Tiếu Trác Hy mà, mấy nhà ăn xung quanh trường học kỳ thật là đều đã từng ăn qua vài lần rồi, còn chưa bước khỏi cửa trường, đã lựa được chỗ ngồi dùng cơm để an vị.

Ba tên nam nhân, đều là thuộc loại động vật ăn thịt, cho nên về phần là nhà ăn nào hay ăn ở đâu cũng không có cái gì câu nệ -- huống hồ gì dưới tình huống hiện tại, bọn họ cũng chẳng có tâm tư đâu mà đi lựa đi chọn nhà ăn.

Nhìn bộ dạng thống khổ không nói nên lời của bạn nhỏ Hà Văn Niên, nếu không sợ bị lão tam hiểu lầm ý tứ của mình, phỏng chừng cũng đã sớm tìm cớ chuồng mất.

Cùng vai chính trong phim tươi mát mà tôi qua mình bắt gặp tiếp xúc gần gũi, thậm chí còn cùng nhau dùng cơm một bàn, đối với năng lực thừa nhận trong tâm lý, quả thật là khảo nghiệm rất là lớn a.

Nhưng cũng may, kẻ kỳ cục không chỉ một mình Hà Văn Niên, người nào đó lại càng bất an hơn cả cậu.

Đại khái là bởi vì có Vưu Khinh Vũ theo cùng, một bữa cơm này, Tiếu Trác Hy đều trong trạng thái hoang mang rối loạn, ăn cơm vừa khẩn trương lại vừa luống cuống, cũng không rõ là đang khẩn trương cái gì, ngay cả đối phương gắp thức ăn bỏ vào chén mình, cũng đều thật cẩn thận liếc mắt nhìn biểu tình của em gái một cái rồi mới dám ăn.

"Ông... ông ông, không cần gắp thức ăn cho lão tử!" thanh âm cảnh cáo nhỏ xíu như vậy, nhưng vẫn là không quên chèn thêm hai chữ lão tử. Vưu Khinh Vũ đúng là khóc không ra nước mắt, trạng thái yêu đương như thế này là cỡ nào đáng buồn a!

Lại nhìn Tiếu Trác Hy không ngừng tự tay gắp thức ăn cho em gái mình, đưa đũa dâng muỗng, ân cần theo sát cử động đối phương cứ như là đang đối đãi bạn gái vậy, Vưu Khinh Vũ lại càng hậm hực.

Vì thế, toàn bộ không gian trên bàn ăn vừa bao gồm vừa cứng ngắc vừa kích động lại vừa hậm hực --ờ thì, ít nhất cũng có một bé không biết gì cả, ăn rất vui vẻ say sưa.

Vất vả biết bao dùng xong bữa cơm trong nơm nớp lo sợ như vậy, Tiếu Trác Hy cả người ra đầy mồ hôi.

Tiếu Khâm Khâm rất là quan tâm đưa cho cậu cái khăn ướt "Không phải có máy lạnh sao? Tại sao lại chảy mồ hôi nhiều như vậy?"

Tiếu Trác Hy cười gượng "À cái đó... mặc quần áo hơi, hơi nhiều..."

Ba người còn lại ngó cái áo t-shirt mỏng te cùng cái quần short ngắn củn của cậu, một trận im lặng tuyệt đối.

Vưu Khinh Vũ rốt cuộc bị đánh bại trước, xoa xoa tóc của cậu nói "Được rồi được rồi, Tiểu Hy ca, đừng khẩn trương tới như vậy, anh đi về trước đây, vừa vặn có chút chuyện cần làm."

"Khẩn trương?" Tiếu Khâm Khâm thần tình hết sức nghi hoặc, đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người có nét mặt hết sức trang trọng Hà Văn Niên "Lão đại, bọn họ đang chơi trò bí hiểm gì vậy?"

Hà Văn Niên bị điểm danh, ấp úng một trận, cắn răng một cái, mở miệng liền nói "Thực ra a, cái anh này là đến tìm anh của em làm người mẫu, nói là tham gia thi đấu chụp ảnh gì đó, anh của em vẫn chưa có đáp ứng, bảo là có hơi khẩn trương..."

"..."

"..."

Vưu thị vợ chồng đồng loạt 囧囧 mà nhìn Hà Văn Niên, người này... bịa ra cái lời nói dối cũng có cần bịa đến trùng hợp hết sức như vậy không?

Lần này người bắt đầu mồ hôi như mưa biến thành Hà Văn Niên, cậu từ nhỏ tới lớn đều là một bé trai ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật, thậm chí còn từng làm qua đội trưởng đội thiếu niên, thực không ngờ hiện tại cư nhiên lại rơi vào hoàn cảnh buộc lòng phải nói dối không chớp mắt như vầy.

Chịu sao cho nổi a!

"Người mẫu? Thi đấu chụp ảnh? Gà bệnh thế kỷ hai mươi mốt sao?" biểu tình Tiếu Khâm Khâm có chút co giật, không lưu tình chút nào phun ra một câu nói móc.

Tiếu Trác Hy chụp một cái tát lên đầu cô nhỏ "Con quỷ sứ chết tiệt kia, mày mới gà bệnh a!"

Tiếu Khâm Khâm xoa xoa dầu mình, vẻ mặt phẫn nộ "Đánh như vậy tui ngu thì sao hỗn đản! Hơn nữa, người ta là nữ nha, yếu là bình thường a!"

Tiếu Trác Hy vẻ mặt khinh bỉ "Nữ a? Ngoại trừ các hạ ra, tại hạ chưa từng thấy nữ nhân nào bưu hãn như vậy!"

"Hỗn đản! Bưu hãn ngươi muội! Lão nương giết ngươi!" Tiếu Khâm Khâm nổi giận gầm lên một tiếng, bật người nhào tới Tiếu Trác Hy vung quyền.

Tiếu Trác Hy lưu loát né tránh, vẫn không quên tiếp tục nói khích cô nhỏ "Phải a phải a, kẻ bưu hãn vốn chính là muội tao!"

Vưu Khinh Vũ đứng bên cạnh nhìn hai người nháy mắt nháo thành một đoàn hỗn loạn, cũng cảm thấy có hơi xấu hổ.

Hóa ra, vợ của mình cũng có lúc thông minh tới như vậy...
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc