Chu Lâm bị bắt đã làm tiến triển của vụ án bắt đầu tăng nhanh chóng. Rất nhanh, phía kiểm sát đã thụ lý án cưỡng hiếp của Triệu Bân, Chương Nhã Tĩnh mẹ của Triệu Bân quá nôn nóng, lại ở trước mặt mọi người mắng Cao Ca, nhưng không những không được gì mà còn bị cắn ngược lại, sau đó hội sinh viên nữ trong trường phát động phong trào ủng hộ Cao Ca lần đầu tiên. Trên quảng trường ở trường đại học, bọn họ treo biểu ngữ đốt nến, tiếp thêm sức mạnh cho cô. Sau đó hoạt động này càng lúc càng lớn, gần như liên kết tất cả các trường học ở thành phố Tần lại, rồi lại có một ngày, có một nhân chứng khác liên lạc với Cao Ca.
Người đó là một cậu con trai, không phải sinh viên của đại học Tần mà là sinh viên trường công nghệ ở cạnh đại học Tần. Vào ngày xảy ra chuyện, cậu ta đến đại học Tần tụ tập với bạn bè, địa điểm ăn uống ở ngay tại nhà ăn số bốn. Tối đó giữa chừng đi vệ sinh, kết quả đúng lúc trông thấy Triệu Bân đưa Cao Ca ra khỏi cửa, thật ra lúc đó người cậu ta để ý không phải là Cao Ca mà là Trường Manh, dù sao đó cũng là một cô gái đẹp. Nhưng dáng vẻ của Trương Manh quá kỳ quái, sắc mặt cô ấy tái nhợt, liên tục nhìn sắc mặt của một nam sinh khác đi bên cạnh, vì vậy mà cậu ta mới nhìn thêm.
Ngay đúng lúc đó, Triệu Bân ở phía trước không đỡ Cao Ca, để cả người cô ngã về sau làm lộ mặt. Vì thật sự rất đẹp nên cậu ta lại nhìn thêm, sau đó mới phát hiện cô gái này không có ý thức, hai mắt nhắm chặt, cơ thể mềm nhũn, cả người dựa vào trên người nam sinh đi đằng trước đó, cậu ta định đi lên hỏi thì kết quả bạn học cũng đến đi vệ sinh, vỗ vào vai cậu ta nói, Cậu nhìn gì thế.
Cậu ta quay đầu lại, đã không còn thấy đâu nữa.
Cậu ta quay về còn nói với mấy người bạn học, kết quả người khác không một ai tin, nói cậu ta hoa mắt rồi. Trước mặt mọi người sao có thể có loại chuyện đó được chứ, chắc là bạn bè trai gái đi chơi với nhau mà thôi, nói chắc cậu ta độc thân lâu quá nên mới nhớ bạn gái.
Cậu ta nghĩ cũng phải, thế là không để ý nữa, ăn xong liền đi về.
Chuyện của Cao Ca bùng nổ sôi sục, nhưng cậu ta không phải người thích tám chuyện nên không hề nghe nói gì, đến lúc tình hình bùng lớn lên, sau khi trường bọn họ cũng cổ vũ giúp sức thì cậu ta mới hay biết chuyện. Cậu ta vốn là người nhiệt tình, biết thế bèn không ngồi yên, chủ động đến đồn cảnh sát.
Nhờ có nhân chứng mà mọi chuyện đã tiến triển hẳn, quá trình điều tra của cảnh sát cũng đã kết thúc, bước vào giai đoạn cơ quan kiểm sát thẩm tra truy cố. Vào lúc này, chỉ còn ngồi chờ mở phiên tòa.
Tống Phỉ đã từng hỏi Cao Ca về chuyện này, Em có muốn lên phiên tòa không? Không đợi Cao Ca trả lời anh đã nói, Thật ra với những vụ án thế này, rất nhiều nguyên cáo đều không tham dự, tuy không công khai xét xử nhưng dù sao cũng là ở trước mặt nhiều người, lại phải ôn lại cảnh tượng lúc đó, việc này có thể xin được, em cứ yên tâm. Anh dịu dàng nói, Anh bảo đảm, em không có mặt thì anh cũng sẽ thắng.
Thật ra Cao Ca cũng không muốn đi.
Không ai là muốn đến nơi như vậy cả, đối mặt với tên khốn kia, nghe luật sư của đối phương dùng đủ kiểu cách ăn nói mà gỡ tội thay cho hắn, dĩ nhiên còn phải ôn lại tình cảnh ngày đó. Dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không phải là người sắt, cô cũng lớn lên từ máu thịt, cũng biết tổn thương.
Nhưng đồng thời, cô bị chịu tội như thế, tại sao lại không đi xem dáng vẻ của tên khốn kia ngồi ở chỗ bị cáo chứ? Tại sao không đi xem dáng vẻ xui xẻo bây giờ của hắn ta, tại sao không đi xem vẻ mặt của hắn đối với cặp bố mẹ đáng hận kia chứ? Tại sao không chính tai nghe xem, kết quả xét xử của hắn ta là thế nào?
Cô nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi.
Em tin anh, nhưng em muốn tận mắt nhìn.
Tống Phỉ vẫn biết cô là người mạnh mẽ, đương nhiên cũng sẽ không khuyên ngăn gì quyết định của Cao Ca. Anh gật đầu, Được rồi, coi như em có phúc được thấy đấy, em không biết đâu, bọn họ toàn gọi anh là nam thần tòa án.
Anh chọc cười như thế làm Cao Ca bật cười, giờ đây hai người cũng coi như thân nhau rồi, có mấy lời có thể mở miệng rất dễ dàng, Ai nói thế chứ, không phải là vì anh thắng kiện thay người ta à.
Tống Phỉ thấy cô cười vui vẻ, tâm tình bản thân cũng không tệ, tiện tay nới lỏng cà vạt, sau đó nói, Em không cảm thấy cái từ nam thần này rất hợp với anh sao? Anh nói cho em biết, em tìm hết luật sư ở thành phố Tần này đi, không có ai đẹp trai bằng anh cả, ngoài ra cũng không có ai đánh kiện lợi hại như anh.
Cao Ca liếc nhìn anh, đúng là đẹp trai nhật. Hơn nữa dáng tốt nên mặc âu phục làm tăng hiệu quả rất nhiều, cô khen anh một câu, Vậy em đi hưởng phúc vậy. Rồi quay đầu bước đi.
Những ngày tháng chờ đợi cũng không đến nỗi tệ. Chỉ là Lâm Thiến Thiến nói gần đây Trương Manh không sôi nổi lắm, thường xuyên mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lăn lại, Lâm Thiến Thiến đã không còn nói chuyện với Trương Manh nữa rồi, nên vẫn là Lưu Mỹ Hà nhịn hai không chịu nổi thêm nữa, hỏi thẳng cô ấy, Cậu sao thế? Hơn nửa đêm rồi không mệt hả.
Hai người bọn họ đều không phải hạng dễ trêu chọc, Trương Manh cũng dữ dằn, quát một câu, Cậu quản được tôi hả!
Gào lên xong lại chẳng ai nói chuyện với ai, nên bây giờ trong phòng thường rất chán, nhưng Lâm Thiến Thiến còn nói, Mình cảm thấy Trương Manh có chuyện thật, trông cậu ấy bây giờ hình như đang sợ sệt.
Lâm Thiến Thiến không biết, nhưng Cao Ca lại hiểu rõ. Điều Trương Manh sợ chính là Chu Lâm dính vào chuyện này. Chu lâm là xâm hại nhân chứng, còn Trương Manh lại ngụy tạo bằng chứng, bây giờ có nhiều người ủng hộ cô như thế, tình thế tốt đến vậy, nhất định là Trương Manh sợ Triệu Bân thua sẽ kéo theo cô nàng xuống.
Cô nói qua nguyên nhân chuyện này, Lâm Thiến Thiến liền vỡ lẽ. Sau đó lại hỏi Cao Ca, Hay là cậu để mình đi khuyên cậu ta thử xem, nói không chừng cậu ta vì sợ mà sẽ nói thật đấy.
Cao Ca cảm thấy làm vậy cũng chẳng được gì, cô hiểu rõ Trương manh, cô ta chỉ hận mình không sống tốt được. Hơn nữa nói, hai người từng cãi nhau làm loạn ở nơi công cộng nhiều lần như thế, đã sớm từ mặt nhau rồi, loại người như Trương manh nhìn thì khôn khéo chứ thật ra rất đần, cô ả không thể nào hạ mình thừa nhận sai lầm được, dù trong bụng cô ta có hối hận đến chết cũng sẽ cứng mồm.
Nhưng Cao Ca cũng không đả kích ý của Lâm Thiến Thiến, ngộ nhỡ thật thì sao? Cô bèn gật đầu nói, Cũng được, cậu thử đi. Nhưng vẫn khuyên, Cậu đừng ôm hy vọng quá.
Lâm Thiến Thiến đáp lại.
Đợi hết tiết học, hai người cùng ra khỏi phòng, chuẩn bị đến dưới lầu thì chia nhau ra, Lâm Thiến Thiến định đến nhà ăn rồi về phòng nghỉ, còn chiều nay Cao Ca không có lớp nên về thẳng nhà Tống Phỉ. Kết quả vừa đi ra thì phát hiện có rất nhiều người đổ xô về phía tòa nhà số hai, còn có người hô lên, Hình như có người muốn tự sát!
Cao Ca không thích xem ồn ào lắm, vừa nghe cũng không tò mò gì, vẫn chào tạm biệt Lâm Thiến Thiến, còn dặn cô, Cậu cũng đừng miễn cưỡng chuyện của Trương Manh lắm.
Kết quả đằng trước có người chạy đến, dáng vẻ như đang tìm người ở xung quanh, khi thấy Cao Ca thì ánh mắt chợt sáng lên, xông đến giữ cô lại, Cao Ca cậu mau đến xem đi. Nói là bà nội cậu, đang làm ầm muốn tự sát đấy.
Cao Ca nghe thế thì sửng sốt, bà nội ư? Bọn họ vẫn chưa trở về, mấy ngày trước sau lần gặp mặt với bố thì bọn họ không liên lạc lại nữa, cô cứ tưởng bọn họ làm ầm không được gì cô nên đã về rồi.
Nhưng lúc này không phải là lúc nghĩ những điều ấy, bất kể giữa quan hệ giữa cô và bà nội thế nào, cô cũng phải đến xem.
Cô chạy nhanh hai bước đến một nơi bên cạnh, vẫn còn đứng bên ngoài đám đông, Cao Ca chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng của bà lão vừa to vừa lớn, kèm tiếng bộp bộp, Cao Ca cảm thấy chắc là đang ngồi trên đất vừa vỗ đùi vừa khóc.
Đằng trước có người nhìn thấy Cao Ca, rối rít nói, Cao Ca đến rồi. Sau đó mở ra một con đường, để lộ bà lão ở giữa trung tâm.
Quả nhiên Cao Ca đoán không sai, nhưng cô vẫn còn đoán thiếu mấy người, cả cô cả và bố cô cũng ở đây, đồng thời còn có cả giáo viên hướng dẫn đang khuyên nhủ nữa.
Lúc này bà lão đang ngồi bệt dưới đất, chắc là đã nhìn thấy cô nên dừng lại một giây, rồi sau đó khóc còn dữ dội hơn, cô cả lau nước mắt khuyên bảo, bố cô thì lại hệt như người gỗ, đứng ngây ngốc ở một bên.
Cao Ca bước vào, tiếng khóc của bà nội càng rõ ràng hơn, Con nha đầu đáng chết không biết xấu hổ, người của nhà họ Cao đều bị mày làm mất mặt hết cả rồi. Loại chuyện như thế này mà còn đem ra nói, bảo sau này chúng tôi làm người thế nào đây.
Giáo viên hướng dẫn cũng bó tay trước bà lão khóc lóc lăn lộn này, không dám đỡ cũng không dám không quản, chỉ đành khuyên bà, Đây không phải là lỗi của em ấy, em ấy cũng là người bị hại mà. Bà à, em ấy chỉ đang tìm lại công bằng cho mình thôi.
Đột nhiên bà nội cô ngừng khóc, trợn mắt nhìn giáo viên hướng dẫn, Công bằng cái gì hả, muốn công bằng gì hả. Trong trường có nhiều con gái như thế, làm sao chỉ có nó gặp chuyện hả. Làm sao chỉ có nó mất mặt hả.
Giáo viên hướng dẫn nghe không lọt bèn ngắt lời, Không phải là xui xẻo sao? Đâu có ai muốn gặp phải chuyện này chứ.
Cao Đại Lâm ở bên cạnh đỡ mẹ mà nói, Xui xẻo có cả đống, hằng năm có biết bao nhiêu người chứ. Nhưng không thấy ai như nó cả, chỉ hận không để người ta biết được nó bị vậy, đúng là không biêt xấu hổ. Tổ tiên nhà họ Cao chúng tôi luôn trong sạch, không gây chuyện, không ngồi tù, không lên tòa án, còn nó thì hay rồi, cứ đòi hết cho bằng được.
Giáo viên dứt khoát không khuyên nữa, nghiêng đầu nói với Cao Vu Thành, Anh là bố của Cao Ca đúng không, em ấy cũng không dễ dàng gì, khó khăn lắm mới đi được đến bước này, anh nói xem thế này là sao chứ. Anh cũng khuyên đi. Không phải là kéo chân sau ư?
Cao Vu Thành thật sự rất khó xử, nghe vậy bèn nói với mẹ ông, Mẹ à, đừng làm ồn nữa, chúng ta đi thôi. Chuyện của Cao Ca cứ để tự Cao Ca quyết định, số tiền kia vốn cũng không phải cho chúng ta. Đó cũng là bồi...
Ông còn chưa nói hết đã bị bà lão xì một tiếng làm dừng lại.
Nhưng giáo viên vẫn nghe thấy, lập tức hỏi, Tiền gì cơ?
Sao bà lão có thể nói được, nếu không cũng sẽ không ngắt lời Cao Vu Thành, lúc này dứt khoát gây sự, Tôi phải dẫn nó đi, chúng tôi không theo nổi trường này nữa, không thể để bị mất mặt thế này được, mau làm thủ tục nghỉ học cho tôi, chúng tôi phải đưa người đi.
Cao Ca vừa nghe thế liền lập tức bước lên tiến vào tầm mắt bọn họ, nhưng không phải hỏi bà nội đầu tiên mà là hỏi bố cô: Bố, bố cũng nghĩ thế sao?
Bà nội ở bên kia thấy Cao Ca tới thì nhảy dựng lên, lao đầu về phía bụng của Cao Ca, Tao chết cho mày xem.