Trương Manh không có ở đây, các bạn học thì có người ủng hộ có người không bày tỏ thái độ gì, nhưng chí ít không xảy ra tình huống phỉ báng ngay trước mặt, mặc dù từ sau khi xảy ra chuyện Cao Ca vẫn đi học đều đều, nhưng đây là tiết học đầu tiên cô thật sự nghe hiểu, không cần phải giả vờ ghi chép để không nghe gì, mà chỉ cần ngồi nơi ấy, nghe giọng của giảng viên là đã đủ bình tâm lại rồi.
Thời gian nghiêm túc trôi qua rất nhanh, giờ học buổi trưa nhanh chóng kết thúc. Môn của bọn cô không có lớp buổi chiều, Cao Ca liền theo trợ lý La Hải về nhà mẹ Tống. Kết quả đang đi trên đường, La Hải cố ý nói với Cao Ca: Tôi đã chuẩn bị tinh thần bụp mấy tên ranh con kia rồi, nhưng cuối cùng lại không có ai. Cô yên tâm, nếu tôi thấy chúng thì sẽ không tha.
Cái cảm giác tiếc nuối vì không được đánh nhau bộc lộ ra thấy rõ.
Cao Ca bất giác bật cười, nói cám ơn với La Hải. La Hải mới tốt nghiệp đại học xong, không lớn hơn cô bao nhiêu, còn xấu hổ thật, xoa đầu nói: Cô đừng nghĩ nhiều, phần lớn tam quan của mọi người đều chính trực, chỉ là không nói ra thôi, mọi người cũng sẽ ủng hộ cô.
Cao Ca gật đầu: Tôi cũng cảm thấy thế. Trên thế giới này còn có rất nhiều người tốt.
Mẹ Tống gọi điện đến khi đang đi nửa đường, hồi sáng khi ra khỏi cửa Cao Ca đã nói hôm nay chỉ học đến trưa, mẹ Tống liền hạ lệnh trưa nay cô phải về nhà ăn cơm, cấm tìm đại một chỗ mà ăn uống, không khác gì xét hỏi canh chừng.
Cao Ca vừa bắt máy đã gọi một tiếng dì, sau đó nói: Con đã về rồi, đang trên đường về. La Hải ở trước mặt nhỏ giọng báo thời gian cho cô biết, cô liền nói: Hai mươi phút nữa là có thể đến nơi.
Mẹ Tống vui mừng reo lên, Vẫn là ŧıểυ Ca con nghe lời, dì gọi Tống Phỉ cả buổi mới chịu đến. Sinh con trai đúng là nhọc lòng, haiz, con nói xem vì sao hồi trước dì không sinh con gái chứ?
Mẹ Tống là người vui vẻ thích nói thẳng, cũng chẳng cần Cao Ca tiếp lời mà tự nói tiếp. Suy cho cùng Cao Ca vẫn thích náo nhiệt, không thích vắng lặng, nghe mẹ Tống nói chuyện rất thoải mái, cứ thế trò chuyện suốt dọc đường, đợi đến lúc xuống xe vào hành lang, hai người mới tắt máy, kết quả gặp Tống Phỉ đang chờ thang máy.
Tống Phỉ sửng sốt nhìn cô, nói một câu: Đúng là em với mẹ anh hợp rơ thật.
Nhất thời Cao Ca không biết anh có ý gì, chỉ nhìn anh không lên tiếng. Tống Phỉ nhìn đôi mắt sáng kia của Cao Ca, mở miệng: Hiếm khi thấy mẹ anh chỉ thúc giục có hai lần, anh đợi không được sợ bà có chuyện, gọi điện thì máy bận hoài, thì ra là hai người nói chuyện với nhau. Tốt quá rồi, em ở bên bà ấy nhiều vào.
La Hải ở cạnh cũng lén nói với Cao Ca: Luật sư Tống sợ dì giục anh ấy đấy. Lần nào nghe điện thoại cũng cau mày. Cao Ca nghĩ cũng đúng, Tống Phỉ nghiêm tục thật, khí thế mạnh mẽ, mặc dù chưa thấy anh anh kiện tụng ở trên tòa án bao giờ, nhưng tưởng tượng cũng sẽ biết, anh hẳn là kiểu miệng lưỡi độc địa ấy. Kiểu nói chuyện như súng bắn liên thanh của mẹ Tống, rõ ràng không hợp với anh.
Đều đứng trong thang máy, buồng thang máy chẳng phải rộng gì cho cam, đương nhiên Tống Phỉ nghe thấy, anh nghiêng đầu nhìn La Hải đang nói thầm với Cao Ca, cảm giác quen thân hơi nhanh.
Thang máy đến rất nhanh, mẹ Tống đã chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn, thật ra Cao Ca vốn không yên tâm, để mẹ Tống vừa tiêu pha lại vất vả như thế, kết quả Tống Phỉ lại dửng dưng: Ngày nào bà ấy cũng muốn bận rộn cả, chỉ là anh không có thời gian, em không cần nghĩ nhiều đâu, cứ yên tâm ăn đi. Rồi như sợ giải thích như thế chưa tường tận, anh còn nói thêm một câu, Về hưu rồi thì bận rộn cũng tốt hơn là nhàn rỗi.
Cao Ca vội ồ một tiếng nói cám ơn, Tống Phỉ đi rửa tay. Còn La Hải hay đến ăn cơm chùa lại thầm thì với Cao Ca: Luật sư Tống đối tốt với cô quá, lại còn giải thích cho cô. Cô không biết đâu, ở công ty luật anh ấy nổi tiếng là đại ma vương đấy, không làm xong việc thì cứ chờ bị mắng đi, chưa từng thấy anh ấy tốt tính như vậy, anh ấy...
Nói được nửa thì Cao Ca thấy Tống Phỉ đi ra, đành lắc đầu với La Hải. La Hải không ngốc, lúc này liền ngậm miệng lại, ảo não đi vào phòng bếp giúp. Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ, nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh, Tống Phỉ luôn không biết nên ở chung với cô gái này thế nào, đành hỏi: Tiết học hôm nay có ổn không?
Cao Ca lập tức trả lời: Ổn ạ, không có ai quấy rầy cả. Có vẻ bọn họ đã ngừng công kích rồi. À đúng rồi, Trương Manh không lên lớp, cũng không biết đã đi đâu.
Tống Phỉ khá cẩn thận: Càng bất động tức càng triển khai hành động, còn phải cẩn thận, em đi đâu cũng đừng quên để La Hải đi theo. Còn về phần Trương Manh thì em không cần phải để ý đến, file ghi âm và cuốn sách đều ở chỗ anh, cô ta không làm gì được đâu. Rồi anh nói luôn: Đúng rồi, trên mạng càng lúc càng chia sẻ ầm ĩ, người ủng hộ em rất nhiều, nhưng cũng có nhiều kẻ chửi rủa, trước mắt có không ít nhà truyền thông liên lạc anh muốn phỏng vấn, anh sẽ không để em phải lộ mặt. Có điều em phải cẩn thận đấy, sẽ có nhà tìm được trường học mà đến, hơn nữa, cũng sẽ có người chụp lén.
Cao Ca biết anh là đang bảo vệ mình. Một mặt phải làm lớn chuyện, một mặt không để mình bị quấy rối, chuyện này thật sự rất khó khăn. Cô từ tốn nói: Cám ơn anh đã bảo vệ, thật ra thì, em cũng không sợ lộ diện, dù danh tiếng mặt mũi quan trọng, nhưng nếu em đứng ra thì có lẽ có sức thuyết phục hơn.
Cô nói, Tống Phỉ nghe rõ cả. Đợi cô nói xong, Tống Phỉ không từ chối ngay mà cũng không đồng ý, chỉ nói: Đương nhiên em có thể đứng ra thì tốt, nhưng cũng phải suy nghĩ kỹ hậu quả, đây không phải là đoạn video mơ hồ, mà là mẩu tin giấy trắng mực đen in trên báo, em nghĩ xong rồi hẵng nói sau.
Trong lúc hai người họ trò chuyện dăm ba câu thì mẹ Tống và La Hải đã đưa thức ăn lên, chuyện này cứ thế trôi qua. Mọi người ồn ào ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong thì Tống Phỉ đưa La Hải đi làm như cũ, còn Cao Ca thu dọn rửa chén bát với mẹ Tống, một ngày cứ vậy mà trôi qua.
Đúng như dự đoán, liên tục hai ngày bên nhà họ Triệu không có động tĩnh nào, Cao Ca đi học cũng yên ổn, hơn nữa Trương Manh cũng chẳng còn làm bịa chuyện cãi nhau nữa, lại có thể tự mình quay về. Lâm Thiến Thiến nói bây giờ cô ta ở trong ký túc xá, không để ý đến mình nữa, ngày nào cũng tụ tập với Lưu Mỹ Hà. Cao Ca cảm thấy rất có lỗi với Lâm Thiến Thiến, cô không ở lại nơi đó nữa, bây giờ khiến Lâm Thiến Thiến trở thành người cô đơn.
Nhưng Lâm Thiến Thiến không quan tâm lắm, cô gái dịu dàng cười híp mắt nói: Cậu ta là người như thế, mình cũng không muốn qua lại với cậu ta. Mình không làm gì được cho cậu, chỉ có thể ủng hộ cậu như thế. Bây giờ ngày nào mình cũng qua phòng bên cạnh chơi, không cô đơn đâu.
Cao Ca chỉ có thể nói cám ơn.
Đến giờ nghỉ thì cảnh sát Lưu Mân đến tìm Cao Ca, là thông báo vụ án cho cô biết. Giống như Tống Phỉ đã nói qua, gần đây số người muốn cản Cao Ca lại để phỏng vấn càng ngày càng nhiều, hai người cũng không tiện gặp mặt ở ngoài nhà, sau khi được mẹ Tống cho phép liền hẹn ở chỗ ở.Lưu Mân vẫn lão luyện như trước, sau khi gặp Cao Ca thì quan sát trước sau, phát hiện cảm xúc của cô không tệ thì liền khen ngợi Tống Phỉ: Tống Phỉ khá đấy chứ, mặc dù danh tiếng cũng tầm tầm, nhưng đúng là đã hao tâm tổn trí vì chuyện này rồi.
Cao Ca:...
Thật sự cô không biết rốt cuộc Tống Phỉ đã làm gì, đến Lưu Mân cũng nói như vậy.
Lưu Mân nói tiếp: Ngày đó anh ta vì muốn phát tin tạo thanh thế, nghe nói đến cả điện thoại của đội trưởng Mạnh bên bọn chị cũng bị gọi tới tấp, nói chung là dùng hết sức mình. Em yên tâm đi. Cao Ca nhớ ngày đó Tống Phỉ có nói anh dùng hết sức lực từ thời hồng hoang, quả nhiên không hề nói xạo.
Lưu Mân nhìn một vòng mới nói: Hôm nay đến chủ yếu là báo tiến triển vụ án cho em biết, mấy hôm trước Triệu Bân đã bị đưa đến trại tạm giam rồi. Nói đến đây, cô ấy ho khan một tiếng, thấp giọng nói với Cao Ca: Em yên tâm, hắn ta ở đó bị hành không ít.
Đương nhiên là bị hành rồi, người là do Lưu mân đưa đi, cô vừa đến thì người ta cũng đã sắp xếp chỗ cho Triệu Bân xong. Lưu Mân cảnh giác, hỏi ở cùng ai, kết quả phát hiện có manh mối. Cô to gan lại dám nói, huống gì trong đơn vị đều là hệ thống này, bên trên có người thì chẳng sợ đắc tội với phạm nhân nữa, liền hỏi thẳng: Anh được đút lót chứ gì, tìm nơi được lắm, quá đãi ngộ rồi còn gì.
Người ta chắc chắn không thể nhận, Lưu Mân liền nhân cơ hội nói căn phòng đó không thích hợp, chọn một phòng trong số những phòng còn lại để đưa Triệu Bân đến. Nghe nói đến đó đã bị đánh cho hai trận, rêи ɾỉ cả đêm, trời vừa sáng liền yêu cầu gặp luật sư, muốn đổi phòng giam. Nhưng ở nơi như trại tạm giam này, vào đây sắp xếp bố trí chỗ tốt xấu gì, đều là ngẫu nhiên. Đã vào ở rồi còn muốn chuyển, cộng thêm có lời của Lưu Mân ở đó, không ai dám làm gì, quá rõ ràng rồi.
Nghe nói người trong phòng bọn chúng nghe thấy thế, quay về đánh một trận, dù sao cũng đã tẩn cho nên thân.
Chỉ là thân phận của Lưu Mân kèm những lời này không tiện nói với Cao Ca, chỉ có thể nói mập mờ như thế. Dĩ nhiên, Lưu mân làm như vậy cũng không phải là không bị phạt, ít nhất Mạnh Lỗi đã mắng cô làm liều, bắt cô viết một bản kiểm điểm dài ba nghìn chữ, nhưng Lưu Mân cảm thấy, dù viết ba nghìn chữ có đau tay nhức đầu, nhưng vẫn rất thoải mái.
Cao Ca gật đầu. Đợi tiễn Lưu Mân đi, lại cùng La Hải bận bịu nửa buổi đi đến trường trước giờ học. Cô bàn bạc với La Hải, cùng đến nhà ăn số bốn, là nơi xảy ra chuyện lúc ấy, cô muốn gặp ông chủ của nhà ăn số bốn. Lúc trước sau khi cô bị hôn mê, ông chủ đã có gặp cô, cô muốn thử nhìn xem có phát hiện được gì mới không.
Sáng hôm nay cô không có tiết, cố ý đến vào nửa tiếng trước khi tan lớp, đúng như dự đoán, lúc đô đến thì thấy ông chủ đang chỉ huy đầu bếp chuẩn bị. Lúc này mới mười một giờ, không phải giờ cơm, sinh viên trong nhà ăn lác đác chẳng có nhiều, không ai chú ý đến cô.
Cao Ca bước đến gọi một tiếng: Ông chủ.
Lúc cô nói thì ông chủ đang cúi người, mới nghe thì tưởng có người gọi món, liền cười ha hả nghiêng đầu sang, nói: Ôi bạn học, muốn gì đây?
Kết quả ánh mắt mới chạm vào gương mặt của Cao Ca thì nụ cười lập tức tắt ngúm. Ông ta gần như không chút do dự mà quay đầu bước đi, Cao Ca thấy ông ta như vậy, cảm giác chắc chắn là có chuyện gì đó, vừa vội thấp giọng gọi vừa đuổi theo, nhưng ông chủ càng lúc đi càng nhanh, rõ ràng là không muốn tiếp xúc với cô.
La Hải ở ngay bên cạnh, tuy Cao Ca đuổi không kịp nhưng anh ta thân thủ khỏe mạnh, vừa chạy mấy bước đã ngăn người lại ở ngay cầu thang. Người đàn ông đó vô cùng sốt ruột, hét to với La Hải: Cậu cản tôi làm gì hả, tránh ra một bên. Nhưng La Hải không chịu nhúc nhích, một lát sau, Cao Ca hồng hộc chạy đến.
Cô vừa tới, ông chủ còn đang hung hăng nhất thời im bặt, đứng đằng kia không cử động.
Cao Ca lập tức nói: Ông chủ, tôi biết ông biết tôi, tôi muốn đến hỏi ông chuyện ngày hôm đó, ông đừng trốn tôi nữa, ông có thể nói cho tôi biết không?
Ông chủ không nhìn cô, nhưng nói rất quả quyết: Cô tìm tôi cũng vô dụng. Tôi không biết gì hết.
Cao Ca biết ông ta không muốn nói: Tôi biết ông kinh doanh không dễ gì, ông chủ à, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nghe ông nói ít chuyện của ngày đó, ông nói một lần cho tôi là được...
Nhưng đột nhiên ông chủ kia đẩy La Hải đang không đề phòng ra, hét lớn: Cô bị ăn hiếp thì cô cứ ở nhà mà đợi đi, chạy lung tung cái gì, không sợ khó coi à. Hỏi cái gì mà hỏi, mấy thứ tôi biết đều nói với cảnh sát cả rồi, tôi không biết gì hết. Nói xong liền vội vã xuống lầu.
La Hải thấy thức mà không làm được gì, Chắc chắn ông ta biết điều gì đó, bằng không sẽ không tránh cô làm gì. Trong lòng Cao Ca cũng biết, chỉ là người ta không nói, cô biết làm sao bây giờ, đành bảo: Hết cách rồi, đi dán cáo thị trước đã.
Cô tin rằng, hôm đó trong nhà ăn có nhiều người như thế, ắt có người thấy chân tướng.
Sau hôm đó, trên BBS* của trường xuất hiện hai mẩu tin vô cùng thu hút, một là Cao Ca dán cáo thị tìm nhân chứng nhìn thấy tận mắt sự việc hôm đó. Một là ảnh Cao Ca tiếp khách bị lan truyền. Cả BBS lập tức sục sôi