Với Em Đều Là Sủng Nịch (NP)

Chương 1: Đều Bị Nhìn Thấu Rồi!

Trước Sau

break

“Đừng đi theo tôi, nếu không em sẽ hối hận không kịp đấy!”

 

“Tôi sẽ kết hôn với Mộc Nhan. Từ bây giờ trở về sau, tôi không còn là anh trai của em nữa.”

 

“Tiểu Như, em chính là nguyên nhân khiến tôi mất đi mẹ. Tôi mãi mãi không tha thứ cho em.”

 

“Đừng mà!” Tiểu Như thét lên kinh hãi rồi choàng tỉnh giữa căn phòng tráng lệ.

 

Mắt cô mở to, đầu óc hỗn loạn, hơi thở gấp gáp như thể vừa thoát khỏi con quái vật hung tợn.

 

Kỳ lạ…

 

Chẳng phải chỉ là mơ thôi sao? Nhưng tại sao giấc mơ này lại chân thực đến vậy?

 

Khung cảnh đó, lời nói đó... mọi thứ thật tàn nhẫn — giống hệt nội dung bộ tiểu thuyết tối qua cô đã đọc. Chỉ là ở trong mơ, tình tiết được khuếch đại đáng sợ.

 

Nhân vật nam từng vứt bỏ nữ chính — đẩy cô cho người đàn ông khác — anh ta trong mơ lại biến thành Huỳnh Vũ Hy — anh trai cô — người đàn ông cưng chiều cô như mạng.

 

Còn nữ chính — chính là cô — bộ dáng lấm lem của hai năm trước trong hành lang bệnh viện.

 

Mọi thứ thật kinh khủng. Nhưng cũng thật hoang đường.

 

Chỉ vì tối qua đọc truyện đến sáng mà mơ thấy? Lại mơ đến khủng khiếp như thế?

 

Huỳnh Tiểu Như. Trí tưởng tượng của cô đúng là phong phú mà!

 

Tiểu Như bật cười bất đắc dĩ.

 

Vừa định ngồi dậy, rời khỏi, đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo thì cùng lúc đó—

 

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, vang lên ‘cạch’ một tiếng.

 

Tiểu Như theo phản xạ quay đầu, hé miệng muốn nói gì đó thì bất ngờ khựng lại.

 

“Huỳnh tiểu thư, vừa rồi có chuyện gì vậy ạ?” Tô Miễu bước ra, ánh mắt nhìn cô đầy lo lắng: “Tôi bên trong nghe tiểu thư hét lên rất lớn tiếng, có phải gặp ác mộng rồi không? Tiểu thư đã nhìn thấy gì vậy?”

 

Vừa nói, Tô Miễu vừa vươn tay khép cửa phòng tắm lại, sau đó chậm rãi tiến đến bên giường ngủ, hơi nghiêng đầu.

 

Sắc mặt cô bé tái nhợt. Tinh thần cũng không được tốt lắm. Chẳng lẽ... vừa rồi đã nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ rồi sao?

 

“Chị...” Tiểu Như khẽ cất giọng, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Cô nhìn Tô Miễu, lòng tràn ngập nghi hoặc: “Chị là...”

 

Chị ta là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Thẩm Hi Nguyệt đâu rồi?

 

Chưa kể, đồng phục hầu gái quen thuộc trước đây cũng đã bị thay đổi. Thiết kế này tinh xảo hơn rất nhiều... tất cả những điều này là do anh trai cô làm sao? Sao lại có sự thay đổi bất ngờ như vậy?

 

Tô Miễu hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư muốn hỏi tôi gì sao?”

 

“... Phải.” Tiểu Như đăm chiêu đáp.

Tô Miễu mỉm cười: “Tôi luôn sẵn sàng lắng nghe tiểu thư, bất kể là điều gì. Xin tiểu thư cứ nói.”

 

“Vậy...” Tiểu Như kéo dài giọng, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Chị là ai vậy? Chị Hi Nguyệt đâu rồi?”

 

Thật ra, cô đã quen có Thẩm Hi Nguyệt bên cạnh.

 

Từ khi cô năm tuổi, chị ấy đã luôn theo sát cô — cùng chơi đùa, cùng học vẽ. Trong mắt cô, Thẩm Hi Nguyệt không phải là người hầu, mà còn là bạn — là chị gái. Cô không muốn thay đổi.

 

“Hi Nguyệt ạ?” Tô Miễu ngạc nhiên thốt lên. Thậm chí, cô còn cho rằng mình nghe nhầm: “Tiểu thư, có phải tôi nghe nhầm gì không?”

 

“Chị không nghe nhầm.” Tiểu Như khẳng định, không suy chuyển.

 

“Nhưng mà...” Dừng lại một chút, Tô Miễu tiếp tục: “Huỳnh tiểu thư, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì cả.”

 

Lời vừa dứt, Tiểu Như khẽ cau mày.

 

Không hiểu?

 

Trên đời này còn có người ngốc hơn cả cô sao?

 

Mà không đúng. Thoạt nhìn chị ta không giống người ngờ nghệch. Lẽ nào là đang cố tình phối hợp Huỳnh Vũ Hy trêu xem cô phản ứng ra sao?

 

Bọn họ quá xem thường cô rồi.

 

Cười một cái, cô hồn nhiên hỏi lại: “Huỳnh Vũ Hy đặc biệt nhờ chị đến trêu em phải không ạ?”

 

Ba chữ ‘Huỳnh Vũ Hy’ vừa thốt ra, sắc mặt Tô Miễu lập tức sa sầm.

 

Suốt hai năm qua, chưa từng có ai dám nhắc đến cái tên đó ở nơi này — đặc biệt là trước mặt bọn họ. Vậy mà bây giờ, cô nhóc này lại vô tư gọi tên người đó? Lại còn nhắc đến Thẩm Hi Nguyệt? Lẽ nào… cô ấy đã nhầm lẫn nơi này với Huỳnh gia rồi sao?

 

Không thể nào!

 

Tô Miễu bất giác cảm thấy bất an. Cô cẩn thận dò hỏi: “Huỳnh tiểu thư, cô có biết đây là đâu không?”

 

Nơi này không phải Huỳnh gia.

 

Cô muốn Tiểu Như hiểu rõ điều đó.

 

Suốt hai năm qua, cô vẫn luôn ở Lý gia.

 

Nơi này mới là nhà của cô.

 

Đó là sự thật mà Tô Miễu muốn khẳng định.

 

“Sao… sao chị lại nhìn em như vậy chứ?” Ánh mắt Tô Miễu quá sắc sảo, khiến Tiểu Như căng thẳng đến mức lắp bắp: “Nơi… nơi này không phải là phòng của em sao?”

 

Phòng ngủ, giường nệm, kệ sách, còn có cả sofa… mọi thứ vẫn quá đỗi quen thuộc.

 

Cô không hề mất trí nhớ, cũng không ngốc đến mức quên cả phòng của mình.

 

Vậy tại sao chị ấy lại hỏi cô điều này? Lẽ nào… đây không phải là phòng cô?

 

Một cảm giác bất an trào dâng. Tiểu Như vô thức đưa mắt đảo quanh căn phòng rộng lớn, cố gắng tìm kiếm điểm khác biệt.

 

Nhìn chung, mọi thứ vẫn ổn.

 

Ngoại trừ…

 

Đôi mắt cô khẽ run rẩy khi chạm đến khung cửa sổ. Mất mát. Một cảm giác chua xót nghẹn ngay cổ họng: “… Chuông gió đâu rồi? Tại sao lại thiếu mất chuông gió chứ?”

 

Trước đây, cửa sổ phòng cô luôn treo chuông gió.

 

Mỗi khi gió thổi qua, tiếng chuông leng keng vang lên, nhẹ nhàng mà vui tai.

 

Huỳnh Vũ Hy đã nói…

 

Nó sẽ thay anh đánh thức cô dậy vào mỗi buổi sáng.

 

Cô vẫn còn nhớ rõ…

 

Hai năm qua, cô đã dần quen với cuộc sống ở Lý gia.

 

Rời khỏi vòng tay anh.

 

Rời khỏi sự nuông chiều của anh.

 

Cô vẫn nghĩ rằng mình đã quen rồi.

 

Nhưng tại sao… đột nhiên lại cảm thấy không thỏa hiệp đến vậy?

 

Cô làm sao thế này?

 

Tô Miễu khẽ thở dài, giọng nói nhẹ như gió thổi qua — cố ý không làm Tiểu Như thấy mất mặt: “Có thể là do tiểu thư vừa rồi gặp ác mộng… cho nên mới vô thức nhầm tưởng nơi này là Huỳnh gia cũng nên.”

 

Tiểu Như giật mình.

 

Đúng vậy.

 

Cô không nên nghĩ nơi này là Huỳnh gia.

 

Cô đúng là… ngốc quá mà!

 

Mặt cô bỗng nóng bừng, cảm giác xấu hổ trào dâng, liền trốn thẳng vào trong chăn như con rùa rụt cổ.

 

So với việc nhầm tưởng, cô thà rằng mình mất trí nhớ còn hơn!

 

Chí ít, cô sẽ không cảm thấy mất mặt đến vậy.

 

Làm sao cô có thể hồ đồ đến mức cho rằng nơi này là Huỳnh gia chứ?

 

Tô Miễu — chị ấy là người của bọn họ. Loại chuyện xấu hổ này…

 

Cô phải làm sao đây?

 

Tô Miễu hiểu được, không vồ vập, chỉ nhẹ giọng khẽ nói: “Tôi hiểu tâm trạng hiện nay của tiểu thư. Chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không nói lại với bọn họ, cô không cần phải thấy xấu hổ đâu.”

 

Tiểu Như không đáp, chỉ yên lặng rúc sâu vào trong chăn, vờ như không nghe thấy bất kỳ điều gì khác.

 

Muốn cô không xấu hổ?

 

Muốn cô xem như không có gì xảy ra.

 

Rõ ràng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc