"Tôi biết rồi!" Cô gái lạnh nhạt nói, rồi bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo sơ sinh, Sính Đình đi tới trước mặt cô, nhìn cô, tò mò hỏi.
"Chồng cô không yêu cô sao?"di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Cô gái không quay đầu lại, chỉ hỏi: "Tại sao hỏi như thế!"
Anh ta đối với cô không tốt sao? Đó là phủ nhận, cô có thể nói, không có ai tốt hơn so với anh ta, chỉ là loại đối xử tốt kiểu này, khiến cô có cảm giác hít thở không thông, cô rất muốn giống như người phụ nữ khác, có thể cùng bạn bè nói chuyện phiếm, đi dạo siêu thị, nhưng cô lại không thể!
Giống như hôm nay, nếu không phải anh thấy cảm xúc cô không tốt, cũng sẽ không để cho cô ra ngoài đi siêu thị mua quần áo.
Trong nhà đồ đạc của bảo bối đã có một đống lớn, nhưng những thứ này đều không phải do cô chọn, đều là anh kêu người mua về, cô rất muốn tự tay mua quần áo cho cục cưng, nói rất nhiều lần, hôm nay cũng coi như được toại nguyện!
"Tôi cảm thấy cô dường như rất không vui vẻ, cảm giác như con chim bị nhốt trong lồng vàng vậy!"
Câu nói của Sính Đình vừa thốt ra, liền nghe thấy cô thở dài.
Rất thành tâm chọn lựa quần áo cho bảo bảo, nhưng trên mặt vẫn không che giấu được phiền muộn.
Sính Đình nhìn cô, quan tâm hỏi: "Có phải tôi nói sai cái gì nên khiến cô mất hứng không?"
Nhìn cô, Sính Đình cảm giác trong lòng người phụ nữ này có rất nhiều bí mật, khiến cô rất muốn tiếp cận.
"Không, tôi tên là Trinh Tử, tôi phải đi, có duyên sẽ gặp lại!" Trinh Tử nhẹ mở miệng, đưa quần áo đã chọn xong giao cho nhân viên phục vụ, sau đó xoay người rời đi, không dừng lại thêm một giây phút nào.
Người đàn ông áo đen nhìn Sính Đình mang đầy ý vị sâu xa, sau đó liền đi theo Trinh Tử.
"Sính Đình, thân phận người phụ nữ kia rất đặc biệt!"
Ngọc Kỳ Lân thản nhiên nói, nhưng giọng nói rất nghiêm túc, Sính Đình gật đầu.
"Cháu cũng cảm thấy như thế, có rất nhiều bí mật!"
Bình thường sau lưng những người phụ nữ có bí mật sẽ có rất nhiều chuyện xưa, chỉ có điều hôm nay cô đã không còn là cảnh sát để mà xen vào việc của người khác, hiện tại cô chỉ muốn nuôi dưỡng và sinh bảo bối mạnh khỏe, sau đó mới nghĩ tới những chuyện khác.
"Chọn quần áo đi!"
Ngọc Kỳ Lân cầm những bộ quần áo nho nhỏ, trong đầu lại hiện lên ánh mắt sâu xa của người đàn ông lúc gần bỏ đi, xem ra mình phải cẩn thận một chút.
"Được rồi"
Sính Đình xua đi cảm xúc lộn xộn tron gđầu, tiếp tục tỉ mỉ lựa chọn quần áo sơ sinh, không khỏi nhíu mày,
"Ông nội, ông nói chúng ta mua cái gì thì được, cũng không biết trong bụng là con trai hay con gái, nếu như là con trai, mà cháu mua đồ con gái, con gái lại mua con trai, đến lúc đó rất lãng phí!"
Sính Đình nhìn những bộ đồ đáng yêu trong tay, thật sự thật thích a, quần áo đơn giản mềm mại, khiến cô yêu thích không muốn buông tay.
"Sính Đình!" Một âm thanh quen thuộc vang lên, Sính Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Thần Băng mặc một bộ âu phục màu bạc, trên gương mặt anh tuấn mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh mắt nhìn cô tất cả đều là cưng chiều.
"Thần Băng, sao anh lại ở đây?"diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Sính Đình rất kinh ngạc, không phải anh đi làm sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Thần Băng cười nhẹ, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô không thể làm gì khác hơn là nói cho cô biết: "Siêu thị này của nhà anh, anh tới kiểm tra nghiệp vụ!"
Thần Băng không muốn nói cho cô biết rằng, bởi vì biết cô tới nơi này, cho nên đi theo tới, anh sợ Sính Đình sẽ ghét bỏ anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói đi kiểm tra nghiệp vụ.
Ngọc Kỳ Lân nhìn anh, biết rõ người này nói dối, nhưng lời nói dối của anh ta có ý tốt, nên ông cũng không truy cứu!
Nên biết rằng, nếu tổng giám đốc đích thân đến chi nhánh công ty kiểm tra nghiệp vụ, thì cấp dưới chính là những kẻ bất tài.
"Ồ!" Sính Đình hiểu gật đầu một cái, ngay sau đó lại nhìn quần áo.
"Không cần, đây là mua cho con em, em có tiền mà!"
Sính Đình không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, sắc mặt của Thần Băng có chút khó coi, Sính Đình vội vàng giải thích.
"Em chỉ cảm thấy đồ đạc của bảo bối tự mình bỏ tiền ra mua, như vậy mới có ý nghĩa!"
"Ồ!"
Thần Băng gật đầu, nhìn những bộ đồ đã được chọn ở một bên, hỏi: "Muốn mua toàn bộ những thứ này sao?"
Đếm thử, những mười mấy bộ, hình như hơi nhiều!
"Đúng vậy, hai bảo bối, đương nhiên là phải mua nhiều hơn một chút!"
Sính Đình tiếp tục chọn, Thần Băng không hiểu, hỏi lại: "Hai bảo bối? Em mang thai đôi?"
"Vâng!" Sính Đình nhẹ nhàng trả lời, chợt nhớ tới cái gì, áy náy nhìn Thần Băng nói: "Bữa tiệc tối nay em không thể đi cùng anh được, anh đi tìm một bạn nhảy khác đi!"
Cô mang thai, cô không muốn đi khiêu vũ, sợ sẽ không tốt đối với bảo bảo.
"Sính Đình, tối nay theo anh đi đi, anh bảo đảm, em không cần khiêu vũ, chúng ta chỉ cần tới cho có mặt là được!"
Anh thực sự nói thật, bữa tiệc tối nay rất quan trọng, nhưng không cần khiêu vũ cũng được, có rất nhiều nhân vật phong vân trong thương trường đều tới.
"Thần Băng, em mang thai, em không muốn đi. . . . . ."
"Sính Đình, em giúp anh một lần đi, anh đã chuẩn bị lễ phục cho em xong, hơn nữa anh cũng không có bạn gái!" Vẻ mặt Thần Băng có chút hồng, anh rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, tạm thời tìm bạn nhảy rất khó, hơn nữa anh cũng muốn giới thiệu Sính Đình cho ba mẹ biết, hi vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt.
"Chuyện này. . . . . ."
Sính Đình có chút khó xử, Thần Băng đối với mình không tệ, bây giờ anh lại cầu xin mình giúp một tay, mình không giúp một tay hình như không hay lắm, nhưng nếu như giúp anh, có thể ảnh hưởng tới bảo bảo hay không?
"Anh dùng tính mạng bảo đảm, chỉ là đi cho có mặt, rất nhanh sẽ đưa em trở về!"
Thần Băng vội vàng bảo đảm, Sính Đình bị câu nói của anh làm cho dở khóc dở cười: "Làm gì tới nỗi cần dùng tính mạng của anh bảo đảm, em đi là được, chỉ có điều, em muốn bộ lễ phục phải thoải mái phần bụng, không đè chặt vào bảo bối!"
Sính Đình không lo lắng gì hết, nhưng chỉ sợ bộ lễ phục quá ôm, khiến bảo bối của cô phải chịu uất ức.
Vẻ mặt Thần Băng mừng rỡ, đáp: "Yên tâm, anh sẽ tìm cho em bộ lễ phục đặc biệt không ảnh hưởng đến bảo bối, em yên tâm!"
"Vậy cũng được! Mấy giờ đây?"
Anh nói như vậy rồi, cho dù không muốn đi như thế nào, thì cũng không thể cự tuyệt!
"Bảy giờ, đợi anh đưa em về nhà, tối nay anh ăn cơm ở nhà em được không?"
Thần Băng quan tâm hỏi, chỉ cần Sính Đình nói không, anh sẽ không đi.
Anh muốn chạm tới trái tim của Sính Đình, anh muốn theo đuổi Sính Đình, giống như trên TV vậy, nếu cô không đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không đi.
Sính Đình nhìn vẻ mặt chờ đợi của anh, gật đầu một cái.
"Được rồi, buổi tối ăn cơm no rồi chúng ta cùng đi, nhưng anh nên nhớ, sau khi có mặt xong thì đưa em về!"
Thần Băng mừng rỡ gật đầu: "Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không lừa gạt em!"
"Em còn muốn đi đâu, anh đi cùng em!"
Thần Băng nhìn thấy ánh mắt cô đang chuyển động xung quanh, liền vội vàng hỏi, Sính Đình nhìn ông nội, đột nhiên rất muốn ăn KFC.
"Ông nội, chúng ta đi ăn KFC có được không?"
"Không nên ăn nhiều như vậy, không tốt đối với bảo bảo!"
Ngọc Kỳ Lân biết đây là biểu hiện của thai nghén, trước đây Sính Đình không thích ăn lắm, nhưng bây giờ lại khác!
"Dạ, cảnh sát trưởng!"
Sính Đình giơ tay lên chào kiểu quân đội, rất khôi hài.
"Đi thôi, để anh giúp em đi tính tiền!"
Thần Băng cưng chìu nhìn Sính Đình, Sính Đình gật đầu, "Đi thôi, chúng ta cùng đi!"