"Ngừa thai?" Mạc Thiên Kình cau mày, ngay sau đó vẻ mặt không dám tin nhìn cô hỏi lại: "Ngọc Sính Đình, em mang thai?"
Không thể nào, bọn họ lên giường hình như chưa bao lâu, mang thai, không biết sao lại mau như thế chứ?
"Phi phi phi. . . . . . Mạc Thiên Kình, anh đừng nói lung tung, tôi không có mang thai, làm gì mà nhanh trúng chiêu như vậy, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi."
Lo lắng nhất đương nhiên là sợ mang thai, nếu mang thai mà cho người này biết, không biết sẽ như thế nào!
Mạc Thiên Kình nghiêm túc nhìn cô.
"Một tháng sau tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra, tôi nghĩ chúng ta làm nhiều lần như vậy, nhất định sẽ mang thai, đến lúc đó chúng ta phải kết hôn gấp!"
Anh cũng không thể để đứa bé sinh ra rồi mới kết hôn, đây cũng không phải là tác phong của anh!
Sính Đình cười khan đáp: "Làm sao có thể, chúng ta chỉ mới làm mấy lần, sao có thể mang thai, thế anh đã đói chưa, tôi nấu mì cho anh ăn!"
Nếu còn thảo luận, không biết sẽ như thế nào!
Sính Đình thề, đợi khi cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô sẽ phải trốn thật xa, không nghĩ tới lần này để anh hại thảm rồi, nếu tiếp tục ở lại, thật sự mang thai, thì cô rất phiền toái!
"Hình như cũng hơi đói rồi!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, tròng mắt khóa chặt cô, người phụ nữ này cư nhiên lại sợ như vậy, nhưng mà anh tin chắc, cô nhất định sẽ mang thai, xem ra thật sự phải chuẩn bị tốt một chút, phải kết hôn rồi!
Trong lòng Sính Đình bất ổn, rối bời, thương tích của Mạc Thiên Kình không nặng, ước chừng nhiều nhất mười ngày thì có thể khỏe lại, đến lúc đó cô nhất định phải trốn thật xa, chờ Mạc Thiên Kình có vợ rồi mới trở về.
Không thể trách cô được, chỉ cần nghĩ đến thú tính của Mạc Thiên Kình, cô liền không kìm được run rẩy, gả cho người đàn ông như vậy, còn không biết ngày nào đó chết ở dưới háng của anh!
Tùy ý nấu tô mì cho anh ăn, phía trên công nhân đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Sính Đình ngáp một cái, sắc mặt buồn ngủ.
"Anh ăn xong đi nằm ngủ đi, tôi mệt rồi, muốn ngủ trước!"
Nói xong liền đi lên lầu, đã mười giờ, bận bịu cả ngày, mệt chết cô!
Mạc Thiên Kình ăn mì xong cũng lên lầu, miệng vết thương đã chăm sóc qua, hôm nay không cần xử lý, một tay đi tiểu vẫn có thể được, Ngọc Sính Đình không muốn ngủ cùng anh trong một phòng, nói trắng ra đúng là sợ anh bộc phát thú tính đem cô ăn hết.
Chỉ có điều không phải còn rất nhiều thời gian sao? Anh sẽ từ từ, dù sao cô cũng chạy không thoát lòng bàn tay của anh!
Cả đêm bình an vô sự, Sính Đình ngủ một giấc thật ngon, cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Mạc Thiên Kình, lúc này mới lười biếng đi tới mở cửa.
"Có chuyện gì!"
Mạc Thiên Kình không ngờ mình sẽ thấy diện mạo này của cô, áo ngủ thật mỏng, mơ màng buồn ngủ, đầu tóc rối bời phủ xuống vai, ngũ quan xinh xắn hiện đầy vẻ bực mình, dưới áo ngủ, cơ thể như ẩn như hiện khiến anh không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Sính Đình hình như nghĩ đến cái gì, “bùm” một tiếng đóng kỹ cửa, ở bên trong mắng Mạc Thiên Kình thật to, một lát sau mới mở cửa.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình đã ăn mặc chỉnh tề, rất mong đợi một ngày nào đó cô cũng mặc áo ngủ khêu gợi nằm ở bên cạnh mình, chỉ là ảo tưởng rất nhanh đã bị tiếng kêu trong bụng làm cho tan vỡ!
"Ùng ục. . . . . . Ùng ục. . . . . ."
Sính Đình cúi đầu nhìn bụng của anh, người này cư nhiên không có mặc quần áo, chỉ vây quanh cái khăn tắm tối hôm qua!
"Anh đói bụng?"
Mạc Thiên Kình có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng: "Ừ, rất đói! Tối hôm qua chưa ăn no!"
Tô mì tối hôm qua đối với người đàn ông cường tráng này mà nói chỉ như muối bỏ bể, quả thật quá ít!
Sính Đình nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, nhìn dáng vẻ quấn khăn tắm của anh, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Mạc Thiên Kình, tại sao anh không mặc quần áo, chẳng lẽ anh để như vậy rất đẹp mắt sao?"
Một người đàn ông quấn khăn tắm đứng trước mặt người phụ nữ sắp cưới, như vậy có lịch sự sao?
Mạc Thiên Kình vô tội nhún nhún vai, "Tôi không mặc được!" Nói xong giơ cánh tay bị thương lên!