Mạc Thiên Kình liếc mắt nhìn hắn một cái, trào phúng nói: " Anh sẽ không hiểu!"
Hắc Lang hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống một bên, đối với hắn mà nói, ai đánh trước cũng không quan hệ, hơn nữa ai thua ai thắng cũng không có quan hệ, mấu chốt chính là trận đấu của hắn và Mạc Thiên Kình, hắn muốn thắng !
"Nên nhớ rằng, phải theo quy tắc, mỗi người chỉ có thể bắn ra ba phát đạn, nếu sau khi bắn xong ba phát, đối phương vẫn không chết, thì tiếp tục đánh tay không, cho đến khi đánh thắng mới thôi!"
Hắc Lang nhàn nhạt nói!
"Chúng ta kiểm tra lẫn nhau!"
Mạc Thiên Kình trầm thấp nói, chuyện này là trọng yếu nhất, nếu ai có thêm một viên đạn, rất có thể đối phương thì sẽ chết ở viên đạn đó!
Hắc Lang làm động tác OK, rất nhanh, một gã sát thủ liền kiểm tra Lão K, Trương Vượng cũng kiểm tra đối phương, cho đến khi hai người đều gật đầu.
Lão K mới cùng gã sát thủ bên Hắc Lang đi vào rừng cây, chỉ chốc lát sau liền vang lên vài tiếng súng “bùm bùm bùm” , rất kịch liệt, tiếng súng khiến Mạc Thiên Kình nhăn đầu lông mày, nếu nói không lo lắng cho Lão K đó là giả, dù sao Lão K cũng là thuộc hạ của anh, mặc dù tài nghệ bắn sung của anh ta rất tinh xảo, nhưng lo lắng vẫn là lo lắng.
Một lát sau, 6 phát đạn cũng đã bắn xong, nhưng không thấy ai bước ra ngoài, chân mày Mạc Thiên Kình nhíu chặt hơn, nhìn vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt của Hắc Lang, Mạc Thiên Kình nhỏ giọng hỏi:
"Có nên vào kiểm tra hay không?"
Hắc Lang cười nhạt nói, "Thượng tướng Mạc không cần lo lắng, A Phi chính là thích như vậy, bắn hết đạn xong, sau đó đánh nhau!"
Mạc Thiên Kình nghe hắn nói, chân mày càng nhíu chặt hơn, lại qua nửa giờ, rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Chỉ thấy Lão K mặt sưng như cái đầu heo đi ra, kêu lớn.
Lão K cười ha ha, xoa xoa cái đầu heo, bộ dáng rất khôi hài.
"Tên kia không chết chứ?"
Lão K lắc đầu đáp: "Không, chỉ là không thể động đậy thôi!"
Lão K cười ha ha, vừa rồi đánh một trận rất thỏa mãn, đáng tiếc thượng tướng lại không nhìn thấy!
"Muốn vào khiêng hắn ta ra không?"
Mạc Thiên Kình nhìn Hắc Lang, Hắc Lang lắc đầu nói: "Không cần!"
Người thua còn sống cũng rất mất mặt, còn không bằng để cho hắn nằm ở đó, tùy theo ý trời!
"A Phi thua, A Phong, tới cậu rồi !"
Hắc Lang đốt một điếu thuốc, nhàn nhạt nói, trong giọng nói xen lẫn ý cảnh cáo.
A Phong gật đầu một cái, cùng Trương Vượng đi vào rừng cây!
Hai người đi vào, thỉnh thoảng mới truyền đến một tiếng súng, nhưng, rất nhanh sau đó là vài tiếng vang lên liên tiếp, cuối cùng, Trương Vượng lê cái chân bị thương đi ra!
Hắc Lang có chút kinh ngạc, không ngờ người đàn ông nhìn có vẻ gầy yếu này lại có thể thắng A Phong, A Phong cũng đi theo phía sau ra ngoài, gương mặt sưng phù lên từng mảng xanh tím, hai tay rũ xuống, máu chảy nhỏ giọt, sắc mặt tái nhợt.
"Trương Vượng, anh không sao chứ?"
Mạc Thiên Kình cau mày, vẻ mặt quan tâm, ngược lại trên mặt Trương Vượng không bị thương tích gì, nhưng cái chân kia có thể bị tàn phế!
"Không việc gì, chỉ bị thương ngoài da!"
Viên đạn của A Phong bắn vào bắp chân, đi bệnh viện lấy đạn ra là không sao, trước kia bị thương nặng hơn còn chịu được, bây giờ chỉ là nhỏ nhặt!
"Đại ca, tôi thua!"
A Phong cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, hai tay đã bị cắt đứt, từ giờ trở thành tàn phế!
Hắc Lang hơi híp mắt, nhướng mày.
"Mạc Thiên Kình, người của anh đã thắng hai thủ hạ của tôi, bây giờ đến phiên chúng ta!"
Hắc Lang đứng lên, cầm khẩu súng lục màu bạc đùa giỡn trong tay!