Tên tóc vàng nhìn họ, không ngờ bọn chúng đã lấy ra binh khí mà hai cô gái này lại hoàn toàn không sợ, xem ra họ thật không phải nhân vật đơn giản rồi, hôm nay nếu không giết chết, về sau sợ sẽ có phiền toái.
Chỉ là bọn chúng vốn chỉ là muốn kiếm ít tiền tiêu còn việc giết người thì bọn chúng thật sự chưa từng nghĩ đến.
"Các cô không sợ sao?"
Một tên tóc vàng hỏi, nếu như bị mấy người đàn ông cầm đao hướng về phía hắn, có thể hắn đã sớm sợ đến mức chân nhũn ra rồi, không ngờ hai cô gái này một chút sợ hãi cũng không có, vẫn bình thản đứng ở đó.
Sính Đình nhìn bọn họ, cười nhạt nói:
"Sợ! Tôi việc gì phải sợ, trước kia nhìn thấy người khác chĩa súng về phía mình còn không sợ, đao của cậu thì có gì đáng sợ chứ!"
Thật là buồn cười, nếu như Ngọc Sính Đình cô ngay cả mấy tiểu tử này mà cũng không giải quyết được, thì còn làm cảnh sát vũ trang sao được cơ chứ.
Nghĩ tới quãng thời gian ở cùng Mạc Thiên Kình, trải qua đủ loại sự kiện, lần nào mà không phải dùng súng thật đạn thật, mặc dù cô rất sợ, nhưng cũng không hề lùi bước.
"Đúng vậy, chúng tôi đều nghịch súng đã quen, cái đa này, chúng tôi đều không chơi!"
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, dí dỏm nói, hình như không sợ làm bọn chúng tức chết .
Mấy tên tóc vàng nhìn bọn họ, đám bọn chúng bị lời nói của họ dọa sợ đến mức luống cuống tay chân.
"Nếu như hiện tại các cậu khoanh tay chịu trói, chúng tôi sẽ tha cho các cậu một lần, nếu không để chúng tôi bắt được thì chỉ có thể tiễn các cậu vào nhà tù mà thôi!"
Thủy Nhi nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói.
Thật ra thì cô cũng không muốn làm chuyện như vậy, nếu như bọn chúng buông tay, thì xem ra bọn chúng chưa tính là quá xấu, có thể cho bọn chúng một con đường hối cải để có cơ hội làm người mới.
Nếu như bọn chúng cố ý muốn động thủ, vậy thì cô cũng sẽ không xuống tay lưu tình, sẽ đưa bọn chúng vào ngục giam sau khi dần cho chúng một trận tơi tả..
Đám tóc vàng bị lời nói của cô làm cho thâm tâm hoảng hốt.
"Đại ca, chúng ta. . . . . ."
"Sợ cái gì, chỉ có hai cô gái, chúng ta lại có đao, cướp không được sắc, nhưng vẫn phải có tiền!"
"Tiền! Cậu cho rằng mình có bản lĩnh mà cướp tiền ở trên người chúng tôi sao?"
Thủy Nhi lạnh lùng nhìn họ, vẻ mặt vốn ôn hòa, giờ phút này trở nên vô cùng lạnh lùng, khiến bọn chúng sững sờ, còn không đợi bọn chúng kịp phản ứng, đao trong tay đã bị Sính Đình cướp đi.
"Cô . . . . ."
Mấy tên kia không ngờ một cô gái nhìn nhỏ nhắn nhu nhược thế kia mà lại có công phu cao như vậy, nhất thời liền sững sờ nghẹn lời.
"Cho các cậu một cơ hội để hối cải, hoặc là bây giờ rời đi, về sau không được làm chuyện hại người như vậy nữa, hoặc là bây giờ tiếp tục đánh, tôi sẽ tiễn các cậu đến nhà giam, để tôi xem nào các cậu đều đã thành niên cả rồi, khi bị bắt cũng có thể định tội được rồi!"
Lời nói lạnh lùng của Sính Đình khiến cho mấy tên kia do dự.
"Đại ca. . . . . . Chúng ta buông tay thôi!"
Lần này gặp phải cô gái lợi hại như vậy, rất rõ ràng bọn chúng tuyệt đối không phải là đối thủ của họ, bọn chúng cũng chỉ muốn kiếm ít tiền, căn bản cũng không muốn đánh đánh, giết giết càng không muốn vào nhà tù.
"Đi!"
Tên cầm đầu cũng không phải là loại người không hiểu biết, hắn cũng biết hiện tại đánh không thắng, nhưng vẫn có thể trốn.
"Chờ một chút!"
Sính Đình lạnh lùng gọi bọn chúng lại, làm toàn thân chúng chấn động, vội vàng nói.
"Đại tỷ, chúng tôi sau này sẽ không đi ăn cướp nữa đâu!"
Thủy Nhi nhíu mày, cô già như vậy sao?
"Tên tuổi của các cậu là gì, ở nơi đó, nói cho rõ ràng!"
Mấy người kia liền ngây ngẩn cả người, cô gái này là ai, cảnh sát sao? Làm gì mà lại ra lệnh rõ ràng như thế?
"Thế nào, có ý kiến?!"
Sính Đình đem đao đặt xuống dưới chân, đá một cước, mấy tên đó vội vàng lắc đầu một cái nói: "Chúng tôi viết!"
Sính Đình lấy giấy bút đưa cho bọn chúng, nhìn bọn chúng cúi đầu sợ sệt liền cảnh cáo nói.
"Tốt nhất viết cho rõ ràng, đừng tưởng rằng viết tên giả mà tôi không biết, tôi mà đem đối chiếu, nếu mà không phải thì các cậu cứ chờ mà bị xử lý đi!"
Lời của Sính Đình khiến cho toàn thể đám tiểu tử chấn động, bọn chúng vốn là học sinh, thấy cô nói như vậy lại càng thêm tò mò về thân phận của cô!
"Cô ấy là cảnh sát, tôi là cấp trên của cảnh sát!"
Thủy Nhi nhìn ánh mắt nghi hoặc của chúng, cười lạnh nó
Sau khi chúng nghe xong liền vội vàng cúi đầu viết.
Bọn chúng hôm nay làm sao lại xui xẻo như vậy, cư nhiên lại đụng phải hai nhân vật hung ác như vậy!
"Các cậu là sinh viên của trường A?"
Sính Đình nhìn ghi chép của chúng, nhíu mày, mấy tên kia liền vội vàng gật đầu.
"Chúng tôi thật sự là sinh viên của trường A !"
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô còn tưởng rằng cô không tin, vội vàng lặp lại, Sính Đình nhìn bọn chúng, nhàn nhạt nói.
"Không ngờ các cậu lại là đàn em của tôi!"
"Chị cũng là sinh viên trường A sao, không biết tên của chị là gì?"
Bọn chúng phải hỏi thăm một chút, xem xem nhân vật lợi hại này có bối cảnh như thế nào.
"Ngọc Sính Đình!"
"Chị chính là Ngọc Sính Đình!"
Mấy tên kia nghe thấy tên của cô cằm thiếu chút nữa liền rớt xuống đất. Thật không ngờ lại là Ngọc Sính Đình, nhân vật hô mưa gọi gió trong trường của bọn họ, chị ấy chính là hoa khôi trong truyền thuyết, bản lĩnh lại cao, Taekwondo, Judo, ngay cả võ thuật Trung Quốc cái nào cũng đều cực phẩm cả. Một nhân vật lợi hại trong trường học đã được xưng thành ’ thần ‘, chỉ cần là sinh viên của trường A thì không có ai không biết đại danh của Ngọc Sính Đình.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ được người mà hôm nay mình đánh cướp lại là nhân vật lớn, tên tuổi lừng lẫy Ngọc Sính Đình, trong truyền thuyết!
"Có vấn đề gì sao?"
Ngọc Sính Đình nhìn bọn họ cằm cũng sắp rơi xuống đất, không khỏi nhíu mày, chính cô cũng không biết ở trường mình lại nổi tiếng như vậy, bởi vì khi đó cô không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài!
"Không có!"
Mấy tên kia lắc đầu như đánh trống chầu.
"Nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng em đi nhé! Đàn chị!"
Mấy tên đó lại nhìn Sính Đình, giọng nói cũng rất là ôn hòa, rất sợ mình bị chị ấy cắt đứt tay chân của mình.
Sính Đình gật đầu nói: "Đi đi!"
Dù thế nào đi nữa thì chúng đã để lại tên tuổi địa chỉ, hơn nữa lại còn là đàn em của cô, ngày nào đó rảnh rỗi cô sẽ nói chuyện với hiệu trưởng một chút, để ông tăng cường chú ý giáo dục đối với sinh viên của trường mình.
" Đàn chị, hẹn gặp lại!"
Mấy người đó nói xong, co cẳng chạy, chỉ trong chốc lát đã mất dạng không còn chút bóng dáng nào.
Thủy Nhi nhìn mấy kia chạy đi như tên bắn liền nhàn nhạt cười một tiếng.
"Không ngờ, cô cũng có chút uy tín đấy!"
Sính Đình khổ sở cười một tiếng.
"Đều cùng học một trường, hi vọng bọn họ có thể hối cải để làm người tốt!"
Sính Đình nhàn nhạt nói, nhìn đã hoàng hôn đã tắt bóng đến chân trời, liền thở dài.
"Hoàng hôn thật đẹp!"
Nhưng không biết Mạc Thiên Kình ở đó có thể nhìn thấy mặt trời lặn hay không, có biết rằng cô rất nhớ anh hay không?
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, cũng biết cô lại nghĩ tới Mạc Thiên Kình rồi, cũng khó trách, Mạc Thiên Kình mất tích lâu như vậy, làm sao có thể không khó chịu, không lo lắng chứ.
"Đừng lo lắng, tôi nghĩ thượng tướng không việc gì đâu, Thượng Quan Quân Triết cũng sẽ không bỏ cuộc đâu!"
Thủy Nhi nhìn lên bầu trời, nói thầm, Thượng Quan Quân Triết, đừng để cho em thất vọng!
"Cũng mong là vậy!"
Sính Đình thở dài, cũng không biết mong đợi của mình có bao nhiêu hi vọng!
Thủy Nhi vừa định mở miệng, điện thoại di động liền vang lên, Thủy Nhi liếc mắt nhìn, thì ra là Thượng Quan Quân Triết , vội vàng ấn nghe!
"Thượng Quan, có phải đã có tin tức của thượng tướng hay không?"
" Đúng vậy, bọn anh đã tìm được Belle, chờ hắn tỉnh là có thể biết được vị trí của đại ca rồi !"