Mạc Thiên Kình hoàn toàn hóa đá, không ngờ ánh mắt đầy ham muốn mà cô còn nói ra được một câu như vậy, thật sự khiến anh không phản ứng không được.
"Chỉ có điều, vì cô, tôi nguyện ý làm trâu ngựa cho cô!"
Một giây kế tiếp, những lời nói ra từ trong miệng Mạc Thiên Kình lập tức khiến Sính Đình phát điên, hơn nữa còn rất hoài nghi, Mạc Thiên Kình có phải là cao thủ tình trường không, nếu không làm sao lại nói ra những lời vô sỉ như vậy.
Cầm khăn lông, Sính Đình cắn răng nghiến lợi lau chùi nửa người dưới của anh, bắp đùi, bắp chân cũng lau qua, nơi duy nhất không lau chính là nơi tư mật của anh.
"Tại sao không lau chỗ đó?"
Mạc Thiên Kình nhìn bộ dạng lúng túng đỏ mặt của cô, không khỏi vui vẻ hỏi, Sính Đình trừng mắt liếc anh một cái, cầm khăn lông lên hướng giữa hai chân anh lau!
"Ôi!"
Mạc Thiên Kình bị tay của cô chạm vào, lập tức nổi lên phản ứng, ngẩng đầu dậy, nóng hầm hập, dọa Sính Đình giật mình.
Chỗ chết người nhất chính là Mạc Thiên Kình vừa kêu nhỏ một tiếng, rồi lại rên rỉ ra tiếng!
"Vô sỉ, hạ lưu!"
Sính Đình đỏ mặt đỏ đem khăn lông đắp lên chỗ của anh, nhìn nơi nào đó đội chiếc khăn bị đội lên thành một cái lều nhỏ, cắn răng tức giận.
Nhưng Mạc Thiên Kình lại không hề có vẻ ngượng ngùng.
"Sính Đình, đây là phản ứng tự nhiên của người đàn ông, lần trước không phải còn nói rất ngắn, rất nhỏ sao? Hiện tại cho cô cơ hội nhìn kỹ một chút, là lớn hay là nhỏ. . . . . . A!"
Mạc Thiên Kình còn chưa dứt lời, chỉ cảm giữa hai đùi một trận đau đớn như kim châm muối xát truyền đến, đau khiến anh đổ mồ hôi lạnh!
"Chết tiệt, sao có thể nói những câu đó mà không biết xấu hổ như vậy, Mạc Thiên Kình tôi cho anh biết, mau đứng lên sớm cho tôi, nếu không tôi liền thiến anh!"
Quá không biết xấu hổ, trong lúc cô lau người cho anh lại nổi lên phản ứng, nói thế nào thì cô cũng là cô gái chưa từng kết hôn có được hay không, như vậy sau này bọn họ chung đụng gặp mặt như thế nào đây.
Mạc Thiên Kình dùng một cái tay che nơi vô cùng đau đớn, nhìn chằm chằm Sính Đình.
"Cô không thể nhã nhặn một chút được sao, nếu làm hỏng, về sau cô cũng không có “tính phúc” rồi !"
"Mạc Thiên Kình, anh đừng ở đây nói lung tung, về sau anh cũng không có “tính phúc” đâu!"
Sính Đình nổi trận lôi đình rống giận, Mạc Thiên Kình vội vàng nói.
"Được rồi, được rồi, không phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Sao lại phải kích động như thế?"
Ưmh, thật sự là rất đau!
Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chỗ đó của anh yếu ớt như thế!
Sính Đình lúc này mới thu hồi lửa giận, nhìn nơi nào đó của anh đã xìu xuống, không khỏi cau mày.
Mình ra tay có phải quá nặng hay không.
Trước kia cũng đã từng gặp tội phạm rất lợi hại, cũng dùng qua một chiêu này, dáng vẻ bọn họ hình như cũng đúng như vậy, đau đớn che nơi nào đó, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Sính Đình nhìn bộ dáng của anh bây giờ, sau đó đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ giúp anh mặc vào.
"Mạc Thiên Kình, lần sau không cho nói giỡn, nếu không tôi xuống tay không lưu tình đâu!"
Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, nào dám còn có lần sau, anh sẽ chờ sau khi mình khỏe lại sẽ ra tay.
Kể từ sau hôm đó, Mạc Thiên Kình và Sính Đình không bao giờ cười giỡn nữa, hai người mỗi ngày chỉ tán dóc vài câu, sau đó làm chuyện của mình.
"Mạc Thiên Kình, hôm nay tự anh có thể tắm rồi !"
Sính Đình nhanh chóng lấy một bộ đồ ngủ vứt lên giường, gần đây việc làm bảo mẫu cũng quá thuận tay rồi, Mạc Thiên Kình ngồi ở trên giường, trải qua nửa tháng dưỡng thương, vết thương đã kết vảy, có thể đi lại được rồi!
"Cám ơn!"
Mạc Thiên Kình đi xuống giường, bởi vì vết dao chém sâu tận tới xương, cho nên bây giờ mặc dù tốt hơn rồi, nhưng vẫn còn chút đau.
Hoạt động gân cốt một chút, Mạc Thiên Kình cầm khăn tắm bên cạnh đi vào phòng tắm.
"Đinh linh linh!"
Điện thoại đột nhiên vang lên, trong nửa tháng đến đây, là lần đầu tiên nó vang lên, khiến cho Sính Đình giật nảy mình.
"Alo!"
"Sính Đình, mấy ngày này cháu với Thiên Kình cẩn thận một chút, tổng bộ đã báo tới một tin tức mới nhất, tổ chức “Hắc Lang” đã tìm đến chỗ các cháu rồi !"