Mạc Thiên Kình cười lạnh nhìn Belle: "Tôi vì cái gì mà phải chứng minh cho anh xem!"
Đùa gì thế, anh không cần phải chứng minh sự trong sạch của mình cho cái tên ngoại quốc già này nhìn, cái anh muốn chính là người phụ nữ ở trước mắt này, Ngọc Sính Đình, chỉ cần cô tin tưởng anh là được rồi!
"Không sai! Tôi muốn anh chứng minh, không chứng minh được, tôi còn lâu mới tin anh!"
Sính Đình hoàn toàn không quan tâm Mạc Thiên Kình nghe được câu này tức giận ra sao, ở trong mắt của anh xem ra Sính Đình cùng tên ngoại quốc này hoàn toàn có cùng ý tưởng đen tối rồi.
"Em nhất định muốn anh phải chứng minh!"
Chứng minh trong sạch của anh rất dễ dàng, để chứng minh anh chỉ cần gọi điện thoại bảo lão K giải thích rõ ràng là được rồi!
"Không sai, cái tôi muốn chính là chứng cứ!"
Sính Đình nhìn anh, không thể không thừa nhận cô vẫn rất quan tâm đến việc anh có cùng người phụ nữ khác lên giường hay không, trong lòng của cô mặc kệ là đàn ông hay là phụ nữ cũng đều hi vọng có thể từ đầu tới cuối chỉ một chọi một mà thôi.
Nếu ở chung một chỗ, chỉ có thể có một người phụ nữ là cô mà thôi!
Nếu nói ngược lại, nếu như cô có người đàn ông khác, cùng đàn ông khác lên giường thì anh sẽ không quan tâm, không tức giận sao?
"Được, em đã muốn chứng cứ, vậy anh liền chứng minh cho em xem, chỉ là sau khi chứng minh xong, em phải cùng anh trở về!"
Mạc Thiên Kình mới vừa nói xong, liền bị Sính Đình chặn lại: "Anh muốn chứng minh thì cứ chứng minh nhưng tôi sẽ không cùng anh trở về đâu!"
Mạc Thiên Kình nhìn cô, thái độ của cô sao lại cứng rắn như thế, lần này anh phải làm như thế nào để cô trở về với mình, chẳng lẽ con cũng đã sinh rồi mà cô không muốn kết hôn với anh sao?
"Em có tính toán gì hay không?" Mạc Thiên Kình kìm chế tức giận, anh không muốn nổi giận, cũng không muốn mắng nhưng mọi chuyện nhất định phải nói cho rõ ràng.
Sính Đình nhìn anh: "Không có tính toán gì, tôi và các con sẽ sống với nhau, anh cũng không cần phải đến quấy rầy tôi...tôi cũng sẽ không tính toán!"
Nếu anh luôn quấn lấy cô theo như lời anh nói thì cô nhất định sẽ có điều tính toán đấy!
Mạc Thiên Kình nghe cô nói vậy..., tất cả lửa giận lại tăng lên thêm một bậc rồi.
"Con cũng có phần của anh, tại sao không để cho anh sống cùng với chúng."
Mạc Thiên Kình thật rất không hiểu, cô gái này đến tột cùng là muốn thế nào, anh đã xuống nước tìm đến cô như vậy, tại sao cô còn chưa đồng ý ở chung với anh.
"Anh có phần, không sai, phần của anh ngoại trừ một số tinh trùng thì anh còn có công lao gì, anh nói đi ai là người mang thai mười tháng, ai là người khổ cực vất vả sinh hạ ra chúng?"
Nói đến cái này, Sính Đình liền thấy nổi giận, mặc dù mới vừa sinh con xong nhưng cái loại đau xé tâm can đó vẫn không quên được, tại sao có thể nói đứa bé cũng có phần của anh cơ chứ!
Tại sao lại tới giành con với cô.
Mạc Thiên Kình nhìn cô, mặc dù anh không biết sinh con có nhiều khổ cực ra sao nhưng bọn chúng thật sự có phần của anh, nếu như anh không cho cô tinh trùng thì đứa bé ở đâu ra.
"Nhưng anh là cha đứa bé, em không thể để chúng không có cha được?"
Đứa trẻ bị mất cha sẽ rất đáng thương, bọn họ đều là những người như vậy, Mạc Thiên Kình hi vọng nói như vậy có thể làm cô cảm động nhưng Sính Đình lại nhớ tới hôm đó anh tin tưởng Lam Thiến Thiến như vậy vẫn thấy rất tức, vốn còn đang xúc động một chút thì tâm lại bắt đầu phong tỏa lại rồi.
"Anh đi tìm Lam Thiến Thiến mà sinh đi! Không phải cô ta nói rất nguyện ý sinh con cho anh sao? Coi như có sinh mười đứa hay tám đứa thì cô ta đều sẽ nguyện ý, nhưng mà tôi lại chỉ có hai đứa bé này, tôi cầu xin anh, không cần tới tìm tôi nữa, đừng cướp con của tôi!"
"Lam Thiến Thiến đời này cũng không thể mang thai! Cô ấy bị người ta **!"
Mạc Thiên Kình nghe cô nói vậy..., vốn không muốn nói chuyện của Lam Thiến Thiến cho cô biết, anh cảm thấy Lam Thiến Thiến rất đáng thương, nhưng Sính Đình vẫn hiểu lầm như vậy, cũng không có biện pháp nào.
Sính Đình bị lời nói kia của anh dọa sợ hết hồn, nghi hoặc nhìn anh!
"Anh đang nói đùa sao?"
Mạc Thiên Kình nhìn cô, bộ mặt phớt tỉnh hỏi ngược lại.
"Em cảm thấy anh đang nói đùa sao?"
Sính Đình nhìn anh, cũng đúng, coi như Mạc Thiên Kình có muốn giải trừ hiểu lầm của mình và anh thì cũng không thể nguyền rủa Lam Thiến Thiến bị người ta ** như vậy.
Mặc dù người trong cuộc không ở nơi này, nhưng là lời này nghe cũng rất nghiêm trọng.
"Cô ta làm sao có thể bị người ta **, không phải anh đã nói cô ta và lão K lên giường với nhau sao?"
Sính Đình thật sự có chút khó mà tin được, người cao ngạo như Lam Thiến Thiến bị người ta ** sẽ biến thành cái dạng gì, cô ta còn có thể tâm cao khí ngạo mà đứng lên sao?
Mạc Thiên Kình nhìn cô, thở dài.
"Cụ thể thế nào anh cũng không rõ ràng lắm, em còn nhớ ngày đó anh đang phá vụ án món đó thiếu nữ bị ** tới chết hay không?"
Nói đến vụ án giết người kia thì Sính Đình lập tức cảm thấy hăng hái, gật đầu một cái, ngồi ở trên giường, nghe anh nói tiếp.
"Sự kiện kia thì có liên quan gì đến Lam Thiến Thiến, chẳng lẽ Lam Thiến Thiến bị nhóm người kia chộp được, sau đó. . . . . ."
Trí tưởng tượng phong phú của cô khiến cho Mạc Thiên Kình có chút dở khóc dở cười.
"Em chỉ nói đúng được phân nửa, Lam Thiến Thiến không biết tại sao lại bị đám người kia bắt đi, sau đó liền bị mấy tên đó **, nếu không phải lão K kịp thời chạy tới, sợ rằng ngay cả tính mạng cũng không giữ được!"
Mạc Thiên Kình nói đến chuyện này, đến bây giờ cũng còn cảm thấy thật sự là rất không có căn cứ, tuy nhiên lại cảm thấy lão K và Lam Thiến Thiến thật sự rất có duyên phận với nhau, Lam Thiến Thiến bị bắt đi ai cũng không biết mà cậu ta lại có thể trùng hợp cứu được cô ấy.
Sính Đình nghe thấy vậy liền trừng to hai mắt: "Lam Thiến Thiến quả thật rất xui xẻo!"
Cư nhiên lại bị người ta **, đây có thể được coi là tự làm tự chịu hay không?
Là một người phụ nữ khi nghe cô ta bị người **, Sính Đình cảm thấy mình nên đồng tình, nhưng là nghĩ tới những chuyện trước kia cô ta đã làm với mình thì lại có chút hả hê!
"Đúng vậy, anh cũng vậy, cũng rất xui xẻo!"
Mạc Thiên Kình ở một bên nói thầm, rõ ràng không cùng Lam Thiến Thiến lên giường nhưng lại bị hiểu lầm, như vậy vẫn không được tính là xui xẻo sao?
"Bây giờ em tin anh rồi chứ?"
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, bế con gái lên, khẽ hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhưng bảo bảo lại ‘ oa oa’ một tiếng khóc lên.
Sính Đình vội vàng lấy con gái từ trong tay anh bế lên, tức giận nói.
"Tin tưởng thì như thế nào, không tin thì như thế nào! Dù sao chúng cũng là con của tôi!"
"Anh chỉ hy vọng có thể sống cùng với em và con, ở đây em lại có có hai bảo bảo. . . . . ."
"Anh cứ yên tâm, tôi có thể chăm sóc được chúng mà không cần sự giúp đỡ của anh!"
Sính Đình cứ tưởng rằng anh muốn giành con với mình nên vội vàng nói.
Mạc Thiên Kình nhìn cô, rất kiên nhẫn giải thích:.
"Ý của anh là, anh sẽ ở đây chăm sóc cho con chứ một mình em trông chúng thì sẽ rất vất vả."
Anh vốn dĩ là người mặt dày mày dạn, mong rằng mình từ từ có thể hòa tan lòng của cô, như vậy vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì khẩn cấp, quan trọng nhất vẫn là đưa vợ và con trở về.
"Anh nhất định muốn ở lại đây?"
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, anh muốn ở lại đây để chăm sóc con, hiện tại cô đang cần người, hơn nữa cô cũng muốn cho mình một cơ hội cuối cùng, nếu như Mạc Thiên Kình vẫn giống như lúc trước thì về sau cô cũng sẽ không cho anh cơ hội nào nữa.
Mạc Thiên Kình gật đầu khẳng định.
"Ừhm!"
"Vậy cũng tốt, vậy anh mang những cái tã này đi giặt đi!"
Sính Đình chỉ vào đống tã mà bảo bảo mới vừa thải ra, chỉ nhìn thôi đã cảm thấyghê rồi, nhưng cô lại muốn anh đi giặt sạch chúng.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình nói: "Được, anh sẽ đi giặt!"
Không hề ngại bẩn cầm lên đống đồ đầy cứt đái của con mình đi thẳng vào phòng vệ sinh.