Thủy Nhi nghe được lời nói của Thượng Quan Quân Triết vô tình lãnh khốc như vậy bối rối một hồi, lại nhớ đến dáng vẻ của anh mới vừa nhìn bắp đùi của mình. Chẳng lẽ là bởi vì cái chân bị thương kia cho nên anh mới nói những lời như vậy!
Còn nếu mà thật như vậy cô sẽ không bỏ qua cho anh!
Nhìn ánh mắt Thượng Quan Quân Triết nghiêm túc, Thủy Nhi có chút mê mang.
"Thượng Quan Quân Triết, anh thật sự không yêu thích tôi?"
Thủy Nhi đi xuống giường, đi tới trước giường của anh từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng chất vấn.
Nội tâm Thượng Quan Quân Triết run lên nhè nhẹ, nhưng trên mặt lại biểu hiện hết sức bình tĩnh, mắt lạnh nhìn lại cô.
"Đương nhiên là thật, cô cảm thấy mình có chỗ nào phù hợp với yêu cầu của tôi, xét về diện mạo, xét về xinh đẹp, cô đều không đủ tư cách!"
Nói ra lời trái với lương tâm như vậy Thượng Quan Quân Triết cảm giác mình thật rất tàn nhẫn, nhưng là vừa nghĩ tới chân mình sau này liền cắn răng quyết định.
"Nếu như không phải yêu thích tôi, vậy trước kia tại sao anh lại nói yêu thích tôi, tại sao muốn cùng tôi lên giường! Chẳng lẽ là bởi vì muốn sinh con nên mới tìm tôi sao?"
Lòng thật đau, lời của anh tàn nhẫn cực kỳ, để cho cô không nhịn được muốn khóc.
Chỉ là cô biết, lời của anh chắc chắn đều không phải là thật lòng.
"Không sai, bởi vì muốn có con, cô bây giờ ngay cả đứa bé cũng không có, cô cảm thấy tôi sẽ còn muốn cô sao? Cô đừng cho là Thượng Quan Quân Triết tôi người nào cũng muốn. . . . . . Bốp. . . . . ."
Thượng Quan Quân Triết lời còn chưa nói hết liền bị Thủy Nhi tát lên mặt, Thượng Quan Quân Triết nhìn cô trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt tất cả đều là nước mắt, thi nhau rơi xuống.
"Thượng Quan Quân Triết, cái tên khốn kiếp này, nếu như anh cứ suy nghĩ bỏ tối qua một bên như vậy thì anh lầm rồi. Tôi mới không phải loại người như vậy, tôi cho anh biết, Tiếu Thủy Nhi tôi hiện tại muốn theo đuổi anh, anh bây giờ đã là người của tôi rồi!"
Thủy Nhi vô cùng khí phách nói, ôm lấy mặt của anh hung hăng hôn lên môi một cái rồi buông ra nói tiếp:
"Tôi đã đóng dấu trên người anh rồi, về sau nếu không có sự đồng ý của tôi không cho nói chia tay, cũng không cho nhìn phụ nữ khác. Nếu để tôi phát hiện, tới một người giết một người. Tới một đôi, giết một đôi!"
Thượng Quan Quân Tiết bị côt nhiên hôn làm cho kinh hãi, bị lời nói bá đạo của cô làm cho cả người chấn động.
Cô đây là đang tuyên cáo cùng với anh sao?
"Em. . . . . ."
"Em cái gì mà em! Em cho anh biết, không cho đổi ý!"
Thủy Nhi bá đạo nói, hai tay chống lên sườn ra lệnh cho Thượng Quan Quân Triết. Anh nhìn nàng trong lòng thấy ấm áp, không nghĩ tới lần này bị thương lại có thể làm cho cô tỏ tình với mình, duy nhất tiếc nuối chính là cái chân của anh.
Cúi đầu, nhìn xuống bắp đùi, vẫn không có tri giác.
"Thủy Nhi, chân của anh có thể bị tàn phế. . . . . ."
Thủy Nhi vuốt ve bắp đùi của anh nói: "Sẽ không đâu, anh không phải chỉ là bị thương một cái chân thôi sao? Chỉ cần anh trị liệu cho tốt thì sẽ không có việc gì!"
Thượng Quan Quân Triết nhìn trong mắt Thủy Nhi tràn đầy nhu tình, trong lòng cực kỳ ấm, thì ra là không phải là anh đơn phương, Thủy Nhi hóa ra cũng yêu mình.
Nhìn cô, Thượng Quan Quân Triết liền gật đầu một cái.
"Nếu như em thật không ngại như lời mình nói ..., anh sẽ đối với em thật nghiêm túc!"
Nghe được lời của Thượng Quan Quân Triết, mặt của Thủy Nhi đột nhiên đỏ lên, có chút ngượng ngùng, cư nhiên mình lại tỏ tình với anh!
"Thượng Quan Quân Triết, có phải anh đang cố ý hay không!"
Thủy Nhi nhìn anh chằm chằm, hung hăng hỏi.
Thượng Quan Quân Triết lắc đầu: "Anh nào dám, anh thật sự là không muốn em đi theo anh...chân của anh. . . . . ."
Thủy Nhi đặt tay lên môi anh, nhìn thẳng vào mắt nói: "Đừng nói ahhh... Em không muốn nghe anh nói ghét bỏ em!"
Thượng Quan Quân Triết cầm tay của cô ôn nhu nói:
"Thật xin lỗi, anh sai lầm rồi, anh không nên đem em trở thành này loại phụ nữ như thế!"
Thủy Nhi lắc đầu một cái: "Không có, là em không đúng, em quá quật cường, rất cố chấp rồi. Em vẫn không dám đối mặt với tình cảm của anh, còn làm mất con của chúng ta nữa!"
Thật ra thì cô cũng có lỗi, Thủy Nhi cúi đầu, chớp chớp lông mi thật dài trông vô cùng mê người.
Thượng Quan Quân Triết nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô, nuốt một ngụm nước bọt, khàn khàn nói.
"Không có quan hệ, chúng ta vẫn còn có cơ hội có con, anh thật sự rất hoài niệm đôi môi của em. . . . . ."
Thượng Quan Quân Triết nói dứt lời, liền hôn lên môi mỏng đầy khêu gợi của cô, nhẹ nhàng, ngọt ngào, trằn trọc êm ái mà hôn, dây dưa không dứt.
Thủy Nhi lần này cũng không đẩy anh ra, đôi tay cũng vòng lên cổ anh không lưu loát đáp lại, hai tâm hồn giao thoa, từ từ dựa sát vào nhau.
Liễu Nghị Hiên đứng ở ngoài cửa, nhìn hai người trên giường bệnh đang ôm nhau nhiệt tình hôn, đau lòng tới cực điểm.
Bọn họ hòa hảo rồi, người làm anh như mình không phải là nên vui mừng sao?
Nhưng theo tình cảm của anh đối với Thủy Nhi, Liễu Nghị Hiên cảm thấy thật rất khó chịu, nhìn người phụ nữ mình thích và người đàn ông khác hôn nhau như vậy ai có tâm tình để thể nghiệm đây!
Đưa ba mẹ trở về, khi quay lại không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, tâm tình rất khó chịu.
Xoay người rời đi, không muốn để mình tiếp tục nhìn một màn chói mắt như vậy, anh có lẽ nên thật tốt nhận rõ tình cảm của mình, dù sao Thủy Nhi cũng là em ruột của anh, sự thật mặc dù tàn nhẫn, nhưng là vẫn cần nhận thức rõ.
Trên sân thượng, Nam Cung Tước nhìn người đứng đối diện với mình mặt đầy đề phòng liền thở dài, thì ra là trong mắt hắn mình dù sao cũng không tính là một công dân tốt!
"Mạc Thiên Kình, không nên nhìn Nam Cung tước như vậy, anh ta bây giờ đã không phải là Nam Cung Tước trước kia rồi, anh ta đã thật lòng hối cải, đã không còn khát máu tàn bạo như trước nữa rồi !"
Sính Đình nhìn Nam Cung Tước và Mạc Thiên Kình, ánh mắt kia thật là đáng sợ.
Mạc Thiên Kình liếc nhìn Sính Đình liền ôm cô nhìn sang Nam Cung Tước.
"Sính Đình đã nói vậy, tự anh cũng nói một lần đi!"
Nam Cung Tước nhìn Mạc Thiên Kình, khổ sở gật đầu một cái.
"Không sai, tôi đã không nghĩ tới cuộc sống trước kia rồi, hôm đó bị Triệu Phi ném lựu đạn nếu như không phải vừa lúc đem cống thoát nước mở ra có lẽ tôi thật sự liền chết cháy ở trong biển lửa rồi.
Tôi vốn là còn có ý định muốn báo thù , nhưng ngẫm lại cũng không có ý nghĩa gì. Tôi phấn đấu cả đời, đem Thiên Môn phát triển thuận buồm xuôi gió, nhưng cuối cùng lại như vậy, bị cô lập hoàn toàn, ngay cả vợ mình cũng bỏ đi.
Mặc dù là do bị tôi ép mới bỏ đi, nhưng hiện tại tôi liền hối hận, tôi hi vọng Điềm Điềm và Trinh Tử đều có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc."
Hắn hiện tại thật không muốn quay lại những ngày chém chém giết giết, cũng muốn thử một chút cuộc sống bình yên như những người bình thường....
Mạc Thiên Kình nhìn Nam Cung tước, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc khó tin, không ngờ Nam Cung Tước khát máu tàn bạo lại có thể nói ra những lời như vậy, thật là làm cho anh thất kinh.
"Coi như anh muốn cuộc sống như thế, nhưng trước kia anh tội ác tày trời lại muốn trốn thoát sự trừng trị của pháp luật hay sao."
Coi như hắn là thật lòng hối cãi, nhưng là dù sao hắn cũng phạm vào tội ác ngập trời làm sao có thể để cho hắn sống tiếp được.
"Mạc Thiên Kình, Nam Cung Tước đã chết trong trận hỏa hoạn kia rồi, bây giờ anh ta không phải là Nam Cung Tước nữa, anh không cần cố chấp như vậy, cho anh ta và Trinh Tử một cơ hội, để cho bọn họ sống cùng nhau đi!"
Mạc Thiên Kình nhìn Nam Cung Tước, hắn thật sự là thật lòng hối cải sao?
"Nam Cung Tước, nếu như anh muốn sống lần nữa, anh phải cắt đứt một chân của mình, có như vậy tôi mới tin tưởng được!"