"Đó là đương nhiên, Diệp Thần Băng còn thiếu em một lời giải thích!"
Cô cũng rất muốn biết Diệp Thần Băng đã chọc tới ai, sao tên lưu manh đó lại có thể biết mà đem người vô tội như cô ra đòi tiền chuộc, nếu không phải cô có chút bản lĩnh, đoán chừng đã sớm đã bị cái tên đàn ông thô bỉ đó hại, suy nghĩ một chút, lửa giận trong lòng Sính Đình khó tiêu.
"Sính Đình, tại sao em lại nói anh là bạn trai cũ của em?"
Mạc Thiên Kình đột nhiên như phát hiện ra cái gì, hơi híp mắt, môi mỏng căng ra, thở ra hơi thở nguy hiểm.
Sính Đình nhìn anh, xem thường nguy hiểm của anh, "Tên lưu manh đó bắt em, lại uy hiếp Diệp Thần Băng đòi tiền, anh nghĩ xem, hắn coi em là người phụ nữ của Diệp Thần Băng , vậy anh dĩ nhiên là bạn trai cũ của em rồi! Cũng không thể nói anh là bạn của em, như vậy làm sao hắn tin tưởng anh sẽ cầm tiền cứu em!"
Cho dù cô có quan hệ với Mạc Thiên Kình, thì cũng là chuyện một tháng trước rồi, mà Diệp Thần Băng lại là bạn trai bây giờ, giữa bọn họ mặc dù có chút không vui, nhưng dù sao anh ta cũng từng là bạn trai của mình, cho nên suy ra, Mạc Thiên Kình chỉ có thể là bạn trai cũ.
"Em cảm thấy anh chính là bạn trai cũ?"
Mạc Thiên Kình rất ghen, con anh còn ở trong bụng Sính Đình, cô lại nói anh chỉ là bạn trai cũ, có ai đã từng thấy người phụ nữ sau khi chia tay lại còn ôm đứa bé của bạn trai cũ?
Càng nghĩ, trong lòng lại càng buồn bực, khiến anh khó chịu.
"Đúng vậy, khi em và anh ở chung với nhau còn chưa cùng Diệp Thần Băng lui tới, bây giờ em vẫn là bạn gái của Diệp Thần Băng , anh nói xem có phải anh chỉ có thể được xem là bạn trai cũ hay không đây?"
Tức giận, ghen tuông đi, hừ, ai bảo anh kêu cô dùng tay giải quyết cho anh, nhớ lại chuyện tối hôm qua cô đã cảm thấy tức giận.
Cô cũng có cảm giác có được hay không, anh hay quá, lại chỉ muốn giải quyết của mình, vểnh lên thì rất giỏi sao?
Mạc Thiên Kình bị cô nói sắc mặt tức giận cũng biến thành màu gan heo, nhưng thấy cô bây giờ vừa là phụ nữ có thai vừa là bệnh nhân, mình có muốn nói lại cũng không thể nói, muốn mắng lại không dám mắng, .
Bực bội vô cùng!
"Diệp Thần Băng này mặc dù là bạn trai em nhưng trong thời điểm em nguy hiểm nhất cũng không có bên cạnh, trong thời điểm tính mạng em treo lơ lửng thì người cứu em lại là anh!"
Sính Đình nháy mắt ra vẻ vô tội, bộ dáng giống y như là người phụ nữ của Diệp Thần Băng .
"Làm sao anh lại so với anh ấy được? Anh là thượng tướng, bản lĩnh tốt như vậy, có tiền có thế, còn anh ấy chỉ là một thương nhân, chỉ có chút tiền, làm sao anh ấy có thể so sánh với anh! Thật ra thì lúc ấy khi gọi điện thoại tới anh ấy cũng rất lo lắng cho em!"
Nhìn thấy anh càng tức giận, bực bội, trong lòng Sính Đình lại càng vui.
Thật ra thì thấy anh tức giận như bây giờ, Sính Đình cảm thấy rất vui.
Chỉ là không nên đùa quá trớn là tốt rồi!
Nhìn thấy sắc mặt Mạc Thiên Kình tệ tới cực điểm, Sính Đình giả bộ không nhìn thấy nói tiếp.
"Thật ra thì anh cũng xem như là người tốt, nghe em có nguy hiểm lập tức chạy tới, cũng không hổ em đã chăm sóc anh hơn nửa tháng!"
"Vậy mà cũng coi là chăm sóc sao?"
Mạc Thiên Kình rất bất mãn oán trách, nhớ lại thời gian anh và cô chung sống, mấy ngày đầu, đặc biệt là ngày đầu tiên, anh quả thật đúng là như chịu tội.
"Nấu bát cháo cá cho anh cũng không nổi, truyền dịch mà đâm mu bàn tay anh như tổ ong vò vẽ, tiêm mông thì lại khiến cái mông anh đau đớn nửa ngày, mỗi ngày đều ăn thức ăn so với thức ăn cho heo còn tệ hơn, vậy mà em kêu đó là chăm sóc anh sao?"
Nhớ lại thời gian chung sống với cô, anh cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi!
Mình vốn có thể mượn cơ hội này dưỡng thương cho tốt, nhưng lại biến thành hành hạ, vốn là mười ngày có thể phục hồi, nhưng cố tình kéo dài hơn mười ngày.
Sính Đình nghe Mạc Thiên Kình lẩm bẩm cằn nhằn lại nhớ, không ngờ ngày đó bọn họ xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là thú vị.
"Vậy cũng không thể trách em a, anh thử nghĩ xem, em làm sao biết anh bị thương, vốn muốn tới giải trừ hôn ước, ai biết, vừa thấy mặt đã bị ông nội lừa đi chăm sóc anh, chăm sóc anh khổ cực coi như xong, anh lại còn cường bạo em!"
Sính Đình bất mãn oán trách, nhớ tới lần đầu tiên, đôi môi mọng vểnh cao hơn.
"Vậy có thể trách anh sao? Không biết là người nào mỗi ngày đều ở dưới lầu xem phim đồi trụy, còn vặn âm thanh lớn như vậy, hay nhất chính là, khi anh và em cùng nằm ở trên giường, em vẫn còn mở cái phim đó, nếu như vậy mà anh cũng không đụng vào em, vậy anh còn được coi là đàn ông sao?"
Hơn nữa, cô lại là vị hôn thê của mình, dù sao sớm muộn cũng phải làm, chẳng qua là làm sớm một chút mà thôi.
"Em nói là anh cường bạo em cũng không đúng, đêm đó không phải em rất lớn tiếng sao, ôm anh chặt như vậy, không phải cũng rất dễ chịu à?"
Mạc Thiên Kình nhớ tới đêm đó, dưới bụng lại có phản ứng.
Sính Đình đỏ mặt, anh lại còn nói lý, nhưng mà anh nói cũng đúng, mình không có lời gì để nói được nữa.
"Vậy anh còn làm cái mông em như thế, làm hại em một buổi tối đau đớn hai lần!"
Tức giận nhìn anh chằm chằm, cũng không biết là do tức hay là xấu hổ, mà lúc này mặt Sính Đình đỏ bừng.
Mạc Thiên Kình có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng rồi mở to mắt.
"Đó là lần đầu tiên của anh, vì quá khẩn trương, cho nên mới sai chỗ!"
Nhớ lại đêm đó, cũng đủ mất mặt!
"Thì ra cùng người không có kinh nghiệm XXOO cũng là chịu tội!"
Sính Đình nhỏ giọng nói thầm, Mạc Thiên Kình híp mắt, tiến tới trước mặt cô .
"Ý của em là nếu anh có kinh nghiệm phong phú em sẽ thích?"
"Anh. . . . . . Không biết xấu hổ!"
Sính Đình tức giận mặt xanh mét, sao Mạc Thiên Kình càng ngày càng không biết xấu hổ thế!
“Anh nào có không biết xấu hổ, chẳng phải là chuyện quá kinh khủng, máu chảy dầm dề gì!"
Mạc Thiên Kình lạnh lùng nói, Sính Đình nghe anh nói, không khỏi rùng mình một cái.
"Em vẫn chưa trả lời anh? Có phải nếu anh có kinh nghiệm phong phú, em sẽ nguyện ý cùng anh làm!"
Mạc Thiên Kình da mặt dày tiếp tục hỏi, Sính Đình hung dữ nhìn anh chằm chằm, chu bờ môi đỏ mọng, cắn răng nghiến lợi nhìn anh.
"Mạc Thiên Kình, anh có thể biết biết xấu hổ một chút hay không, ai nói chúng ta còn phải XXOO, bằng vào kỹ thuật kia của anh, còn có. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Sính Đình còn chưa mắng xong, đã bị Mạc Thiên Kình hôn, Mạc Thiên Kình ấn cô dưới thân, cánh môi nhẹ nhàng gặm cắn, khi nhẹ khi mạnh, từng trận cảm giác tê liệt từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu, khiến cô nắm chặt cánh tay của anh.
Mạc Thiên Kình tà mị cười một tiếng, tiếp tục hôn sâu, nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, cuốn đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng dây dưa, Sính Đình chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng một hồi, vội vàng đẩy Mạc Thiên Kình ra, nhưng Mạc Thiên Kình lại ôm chặt lấy cô, gắt gao không chịu nhả ra.
"Ọe. . . . . ."
Sính Đình không nhịn được nữa, nước chua trong dạ dày trào lên cổ họng, trực tiếp rót vào miệng Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình biến sắc, vội vàng buông cô ra, vọt vào WC, nhất thời trong WC truyền đến tiếng nôn mửa của Mạc Thiên Kình!
"Ha ha ha. . . . . ." Sính Đình khống chế không được cười lớn thành tiếng!
Thật sự buồn cười! Cái này kêu là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Ha ha.