Lê Nhật Linh cả đêm không ngủ, Lâm Quân có vẻ còn mệt hơn cô, cho nên anh ôm cô thật chặt, ngủ thiếp đi mà không thay quân áo. Lê Nhật Linh ngày càng cảm thấy Lâm Quân giống như một đứa trẻ. Dựa mặt trên vai anh ta, định thay quân áo cho Lâm Quân để ngủ ngon hơn.
Nhưng anh ta cao và cô thực sự rất vất vả để giúp. Nửa quỳ bên cạnh anh, nửa cúi người giúp anh cởi cúc áo, cố găng cởi áo.
Khi cô năm tay anh ta, Lê Nhật Linh thấy dường như có một cây kim trong động mạch cổ tay của anh ấy. Cô đem áo sơ mi đưa lên chóp mũi thấy mùi thuốc khử trùng bệnh viện.
“Anh ta lại đến bệnh viện à? Bác sĩ đã nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chẳng lẽ là đang nói dối chính mình?” Lê Nhật Linh không yên, cô xinh đẹp xoăn xuýt, nhìn khuôn mặt say ngủ của anh ta.
Đôi mät anh vần nhăm chặt, nhưng thật ra, anh đã thức giấc ngay lúc cô dời đi. Đầu ngón tay lưu luyến cởi quần áo giúp anh khiến anh không.
tỉnh lại. Thấy cô đột nhiên dừng lại, liền vươn tay kéo cô vào lòng: “Ngủ với anh một lát.”
“Được” Má cô áp vào ngực anh, trên tay vấn còn cầm miếng bánh.
Nhưng chiếc áo sơ mi đây mùi thuốc khử trùng. Lâm Quân chàc hân đã phải trải qua một đêm trong bệnh viện, nếu không thì trên người anh sẽ không có mùi thuốc khử trùng nồng nặc như vậy. Dựa vào ngực anh, lăng nghe nhịp tim mạnh mề của anh, cô vẫn không ngủ được.
Lê Nhật Linh đến công ty sau khi tàm rửa buổi trưa khi anh ấy đã ngú, Lê Nhật Linh nói muốn đi cùng anh ấy, nhưng anh ấy vô thức từ chối. Nhìn cham chăm vào mặt cô, anh ôm cô vào lòng và nói răng hãy đi cùng nhau. Cô thu xếp quần áo rồi lác đầu, “Em không muốn anh xao nhãng công việc. Anh đi một mình đi và về sớm vào buổi tối.”
“Được” Lâm Quân cúi người hôn cô. “Đêm nay anh nhất định phải ở bên em” Trong lòng cô ấm ức, nhưng giây tiếp theo anh lại giớ trò lưu manh, “Nếu không vất vả mấy đêm, chúng ta làm sao có thế sinh con được.”
Anh ta muốn có con. Hoàng Ánh cũng muốn họ sinh một con để có thể sánh ngang với Niệm Sơ. Nhưng anh muốn dùng đứa nhỏ này để giữ lấy Lê Nhật Linh, để cô không bỏ rơi mình vì sự tôn tại của Niệm Sơ. Anh muốn cho Lê Nhật Linh biết rãng đứa trẻ mà anh nhận là con sẽ chỉ từ trong bụng cô mà ra.
Lê Nhật Linh ôm đầu, đưa đầu ngón tay vuốt tóc anh ta, cũng không có phủ nhận, coi như ngâm tán thành. Về chuyện con cái, Lê Nhật Linh luôn mâu thuân: Tôi muốn nó, nhưng tôi không.
muốn nó. Lúc đầu còn sợ con sai thời điểm, nhưng hiện tại, thái độ của Hoàng Ánh rất chống cự, bà muốn có một đứa trẻ đế làm dịu mổi quan hệ với cô ta, nhưng cô cũng sợ dù có con thì Hoàng Ánh cũng sẽ không thích đứa trẻ này.
Nhưng nếu Lâm Quân muốn nó, người khác thích hay không không quan trọng, chỉ cân gia đình ba người hạnh phúc bên nhau.
Lâm Quân đã đến công ty. Lê Nhật Linh cảm thấy không ổn và đi đến bệnh viện. Nhưng như lời bác sĩ lần trước, Lâm Quán không có vấn đề gì lớn và không đến bệnh viện gắp bác sĩ. Cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, thân thế anh ta không có vấn đề gì. Nhưng, vì anh ấy không sao, anh ấy đến bệnh viện làm gì? Tại sao bạn không thể nói thẳng với bản thân cô răng anh ấy đi thăm người khác trong bệnh viện, hay anh ấy muốn làm thêm giờ ở công ty?
Sau khi đi qua khu VỊP nơi Lâm Quân từng ở, Lê Nhật Linh không thể không dừng lại nhìn, có người lại chuyển đến, hình như là một đứa trẻ. Ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình trạng của đứa trẻ chäc chắn sẽ không quá nhẹ. Cô y tá bận rộn lấy kim tiêm, bố mẹ đứa trẻ kiên nhân dỗ dành.