Nhìn thấy một bộ phận cơ thể phồng lên thành hình vòng cung trên bụng dưới của cô, anh đột nhiên dừng động tác lại Anh đưa tay ra vuốt ve cái bụng sưng lên của mình, ánh mắt bồng trở nên dịu dàng: “Kinh nguyệt của em đến lúc nào vậy?”
“Em lưu thông máu kém, kinh nguyệt luôn không chính xác. Người khác chu kỳ một tháng, chu kỳ của em phải khoảng bốn mươi ngày” Cô vấn vùi trong vòng tay rắn chắc của anh, môi khép mở, hơi thở quyến rũ phả vào ngực anh.
Lâm Quân vốn dĩ đã không nhịn được, vừa nhìn thấy cơ thể của cô thì anh như thể uống phải thuốc kích d.ục, huống chỉ môi cô đã dán vào ngực anh mà phả hơi.
“Lâm Quân nhỏ” đột nhiên sưng lên một lân nữa.
Lê Nhật Linh trầm giọng kêu lên.
Anh ấn vào bụng nhỏ của cô hai lần, hy vọng bụng cô có thể sớm mang thai Thật tuyệt nếu có thai sớm.
Có lẽ, để cô ấy sớm thụ thai một đứa tré là cách nhanh nhất để giải quyết Lâm Niệm Sơ.
Trước đây cô chưa từng làm những chuyện này với anh, Lê Nhật Linh bị anh dày vò một lúc lâu, có lẽ buổi chiêu sẽ buôn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Lâm Quân không quan tâm đến điêu đó, anh liên tục “tưới nước” vào trong cơ thể cô, hy vọng.
sẽ “gieo hạt” và “bén rẻ” càng sớm càng tốt Xong việc, anh cũng không ra ngoài, cứ để yên bên trong, không muốn chút “mâm mống”
nào lọt ra ngoài.
Lê Nhật Linh không còn sức, để mặc anh tùy ý dày vò.
Sau khi ăn sạch cô từ đầu đến chân, Lâm Quân ôm cô trở về phòng ngú, đặt cô lên chiếc giường quen thuộc.
Cô vừa thâm khen anh vân còn chút lương tâm, bỏng cô nghe anh lảm nhảm: “Nòng nọc ở những nơi quen thuộc dẻ tìm được vị trí chính xác.
hơn”
Hóa ra anh đưa cô lên giường chỉ để mong “hạt giống” của anh có thể nảy mầm trong bụng.
cô Lê Nhật Linh vừa tức giận vừa buôn cười, nhưng “Lâm Quân nhỏ” vẫn ở bên trong.
€ô vừa cười thì cơ thể bông căng lên, Lâm Quân bị cô kích thích bông nhiên có phản ứng lại, tiếp tục liên tục đẩy ra vào trên người cô.
Lê Nhật Linh lân này thật sự không còn chút sức lực nào nữa, thậm chí nhướng mày cũng không được.
Lâm Quân ôm cô ngủ một giấc, bong nhiên bị chuông điện thoại đánh thức.
Anh cầm điện thoại bước đi trả lời cuộc gọi, khi cảm giác trương lên trong người biến mất, Lê Nhật Linh mới biết anh đã tỉnh dậy.
Nhưng cô đã quá mệt để mở mät.
Lâm Quân hôn lên trán cô, vừa đi ra ngoài cửa vừa câm điện thoại nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói khó chịu của Hoàng Ánh: “Mẹ bảo con đi cùng Niệm Sơ đến bệnh viện để làm kiểm tra. Con đi được nửa đường thì bỏ chạy, nó còn ra dáng là người cha nữa không?”