“Lan Châu, sao em lại trở nên đáng ghét thế này chứ”
Hạ Huy Thành chậm rãi buông tay nằm cổ tay Hạ Lan Châu ra, thất vọng lắc đầu.
Gông xiềng trên cổ tay dần dần được nới ra, nhiệt độ da thịt anh ấy cũng rời đi theo. Không chỉ con người anh ấy, mà cả trái tim anh ấy cũng cùng rời xa như con người anh ấy vậy.
Hạ Lan Châu cắn răng: “Em đã làm nhiều điều cho anh như vậy, tại sao anh vẫn không thể nhìn em nhiều hơn?”
“Bởi vì anh vẫn mãi mãi không buông bỏ được Nhật Linh, cho nên em mới cấu kết với Lưu Ly cùng nhau làm việc xấu, lừa Nhật Linh đến Đỉnh Thiên, sau đó quay những video kia” Tia máu dày đặc hiện lên trong mắt Hạ Huy Thành: “Lỡ như ngày đó anh không kịp thời nhận được tin chạy qua, vậy em có từng nghĩ đến Nhật Linh sẽ như thế nào không? Nếu như anh thật sự xảy ra quan hệ với cô ấy, em có từng nghĩ đến sau này cô ấy sẽ sống cuộc sống thế nào không?”
Hạ Lan Châu điên cường kêu la: “Đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ cho cậu ấy, nhưng anh một thân một mình, còn cậu ấy đã có cuộc sống hạnh phúc rồi, tại sao anh vẫn không thể từ bỏ chứ?”
Ánh mắt Hạ Huy Thành sáng lên nhìn vào mắt cô ta: “Trả lời anh, nếu như ngày đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?”
Trái tim Hạ Lan Châu run rẩy, mà Lưu Ly lại thay cô ta nói tiếp: “Có lẽ Lê Nhật Linh sẽ chết ở khách sạn, có lẽ sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông hòa hợp. Bất kể kết quả như thế nào, đối với chúng tôi mà nói đều là cùng có lợi”
Lưu Ly không quan tâm nhún vai: “Chẳng phải là tôi thấy cô không nói ra được nên mới giúp cô nói tiếp đó sao.”
Trăm bí mật cuối cùng chỉ có một lời giải đáp.
Hạ Lan Châu không nghĩ tới Lưu Ly sẽ đột nhiên trở về nước, càng không nghĩ tới Hạ Huy Thành lại biết tất cả mọi chuyện nhanh như vậy.
Cô ta yêu Hạ Huy Thành nhiều năm, cô ta nhắn nhịn nhiều năm như vậy, rõ ràng đã sắp giành được Hạ Huy Thành nhưng cuối cùng lại tan thành bọt nước.
“Nếu như còn có cơ hội lựa chọn, em tình nguyện đời này không có một người bạn thật lòng, cũng sẽ không dẫn Lê Nhật Linh tới trước mặt anh!” Hạ Lan Châu cúi đầu nhìn thành phố Hà Nội mới lên đèn rực rỡ, lời nói quyết tuyệt nhẹ bay ở trong gió đêm.
Cô ta không hối hận vì mình làm những chuyện này, cô ta chỉ hối hận tại sao mình lại quen biết Lê Nhật Linh.
“Nếu như có thể trở lại năm ấy, em nhất định sẽ giấu Lê Nhật Linh, cách xa cậu ấy, không nói bất kỳ điều gì với cậu ấy, càng sẽ không dẫn cậu ấy tới trước mặt anh!”
Ánh mắt Hạ Huy Thành giống như đang nhìn một người xa lạ: “Lan Châu, đừng mãi cố chấp nữa’ Hạ Lan Châu cười âm trầm: “Em cố chấp thế đấy, cho dù em chết cũng muốn được ở cùng với anh!”
Tình cảm nhiều năm qua, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được chứ…
Tình yêu đối với Hạ:Huy Thành đã hòa vào máu thịt, trừ khi cô ta chết chứ tuyệt đối sẽ không buông bỏ.
Lưu Ly bị lời nói của Hạ Lan Châu làm sợ hết hồn.
Rõ ràng giọng nói Hạ Lan Châu không lớn nhưng cô ta cảm thấy chữ “chết” mà Hạ Lan Châu nói đó giống như phát ra từ trong địa ngục vậy.
Mà Lê Nhật Linh đứng ở khúc rẽ cầu thang, yên tĩnh nghe hết cuộc đối thoại, cả người cứng ngắc.
Cô nghe, nghe hết cả rồi.
Tài xế tạt qua đường nhỏ tăng tốc rất nhanh, Hạ Lan Châu vừa tới, cô cũng đã xuống xe.
Cô đuổi theo Hạ Lan Châu cả đoạn đường nhưng trong đầu Hạ Lan Châu lúc đó đều là Hạ Huy Thành, không nghe thấy cô hét lên, cũng không phát hiện tiếng bước chân của cô, chỉ một mực đi thẳng lên nhà hàng ngoài trời trên tầng thượng.
Lúc Lê Nhật Linh phát hiện ra Lưu Ly cũng ở đó, cô làm thế nào cũng không thể bước chân đi vào được.
Lê Nhật Linh có nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao Lưu Ly và Hạ Lan Châu lại có quan hệ với nhau nhỉ?