“Hạ Ly, em không nghĩ là em đã thay đổi quá nhiều rồi sao?” Lâm Chí Linh nghiêm túc nhìn Lâm Hạ Ly.
“Nghĩ lại đi, từ khi thích Hạ Gia Huy, cuộc sống của em gần như rối tung cả lên lệch khỏi quỹ đạo. Bất cứ chuyện gì đều là ưu tiên cân nhắc đến Hạ Gia Huy, em không cảm thấy em thích cậu ta như vậy có chút hèn mọn sao?”
Cậu biết cảm giác thích một người là như thế nào nhưng cũng không thể hèn mọn tới như vậy, mọi chuyện đều xoay quanh người kia, không thèm quan tâm đến cuộc sống của bản thân mình.
Lê Nhật Linh chỉ biết trầm mặc, từ lâu cô đã phát hiện ra từ khi Lâm Hạ Ly có người cô bé yêu, tính tình và quỹ đạo cuộc sống của cô bé cũng thay đổi rất nhiều, không phải cô muốn phản đối mà là Lâm Hạ Ly có hơi quá đáng. Giống như cô bé dần trở nên phụ thuộc vào Hạ Gia Huy, không có cuộc sống riêng của mình nữa rồi.
“Không, là em thích cậu ấy. Đương nhiên em sẽ phải để ý tới từng nhất cử nhất động của cậu ấy. Hiện tại không tìm thấy tung tích của cậu ấy. Không phải là em nên lo lắng sao?” Cô bé không hiểu tại sao hai anh trai của cô lại phản đối như vậy.
“Mẹ, đến mẹ cũng phản đối con sao?” Lâm Hạ Ly nhìn Lê Nhật Linh đầy mong đợi, như thể cô bé bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Hạ Ly, không phải là mẹ phản đối việc con thích Hạ Gia Huy đó, mà là con không thể tiếp tục như thế này nữa. Anh trai của con nói đúng. Con thực sự quan tâm quá mức tới cậu Hạ Gia Huy đó. Mẹ biết đây là lần đầu tiên con thích một ai đó đến vậy nhưng dù thích thì con vẫn phải có cuộc sống của riêng mình, không phải lúc nào con cũng chỉ xoay quanh cậu ấy. Cậu ấy chỉ là một phần trong cuộc sống của con, còn con mới là trọng tâm của cuộc sống, con không thể nhầm lẫn giữa hai chuyện này.” Lê Nhật Linh khẽ cắn môi, cô không thể không nhắc nhở Lâm Hạ Ly.
Sau đó tiếp tục: “Con vẫn còn trẻ và tương lai sau này sẽ có rất nhiều người chờ đợi con. Con không thể cứ như vậy quấn lấy một mình cậu ấy không chịu buông ra, dù có thể đi đến cùng nhưng nếu con cứ một mực đặt cậu ấy lên hàng đầu như thế này thì con sẽ không có được một cái tư thái tốt đẹp mà một cô gái nên có. Trong mắt người khác, con cũng chỉ là đồ vật phụ thuộc vào Hạ Gia Huy mà thôi.”
Lâm Hạ Ly lẳng lặng ngồi nghe mẹ mình nói, trong lúc ấy cũng chẳng hề ngẩng đầu lên, nhưng lúc đương cúi đầu ấy, những ngón tay của đôi bàn tay cứ xoắn bệnh\ lại với nhau, như muốn tố cáo nỗi bận lòng của cô bé.
Lê Nhật Linh cực kỳ quyết tuyệt, tỏ rõ lập trường của mình:
“Mẹ không cho phép người nhà họ Lâm này đi tìm Hạ Gia Huy như vậy. Mẹ không phản đối chuyện yêu sớm, nhưng mẹ không cho phép con gái của mẹ lại đeo bám một người con trai một cách hèn mọn như vậy, đó là điều mà mẹ hoàn toàn không bao giờ muốn nhìn thấy. Nếu như cậu bé Hạ Gia Huy ấy ngay cả một chút chuyện này mà cũng không chịu đựng được, thì cậu bé ấy thật sự không xứng với tình cảm của con một chút nào đâu.”
Nghe xong những lời ấy, dù rằng đây là lần đầu tiên Lâm Hạ Ly bị cả nhà lên tiếng phản đối, nhưng khi ngẫm nghĩ lại cô bé cũng đã hiểu rõ những điều bất thường hơn mọi ngày của mình. Cẩn thận suy ngẫm, thật sự giống hệt như những gì mà mẹ và các anh đã nói, bản thân mình cứ như một kẻ đã chẳng còn chút linh hồn nào.
Tuy chán nản là vậy, song Lâm Hạ Ly cũng nhận ra rằng sự để ý của mình dành cho Hạ Gia Huy có hơi quá thật, nếu không thì cũng chẳng bị cả một nhà thi nhau phản đối như vậy.
Thế cũng tốt, có khi cô bé cứ đeo bám dây dưa sẽ càng khiến Hạ Gia Huy cảm thấy càng áp lực và phiền nhiễu hơn.
Bây giờ, nhân cơ hội này, để cho Hạ Gia Huy có thể thả lỏng, thoải mái một chút, tránh khỏi những điều sầu não này, để cho cậu ấy có thể từ từ chữa lành vết thương trong lòng mình.
Như các anh và mẹ đã nói, nếu như ngay cả chuyện khốn đốn này mà Hạ Gia Huy cũng không vượt qua được, thì làm sao có thể giúp bản thân có được một cuộc sống an nhàn về sau đây.