“Hạ Ly, thành thật khai báo đi, nam sinh kia là ai?” Chí Linh cười híp mắt thẩm vấn Lâm Hạ Ly, dáng vẻ trông thật nhiều chuyện.
“Bạn học chứ có thể là ai hả?”
“Chậc chậc chậc, bạn học à? Anh thấy cũng không chừng đâu? Tan học lâu như vậy còn lưu luyến không rời” Chí Linh tiếp tục thêm mắm thêm muối.
“Nói hươu nói vượn cái gì vậy, không phải chỉ nói nhiều thêm hai câu thôi sao?” Lâm Hạ Ly bĩu môi, hai má lại hơi ửng đỏ lên.
“Ơ hay, vậy em đỏ mặt cái gì cơ chứ?” Chí Linh trừng mắt nhìn.
“Nói nữa là em đánh anh đói” Lâm Hạ Ly giơ nằm tay lên, làm bộ muốn đánh.
Chí Linh lại vội vàng chạy đi hai bước, không sợ chết mà mở miệng nói: “Em đánh anh thì anh cũng muốn nói, cái này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của em, anh là người làm anh trai thì đương nhiên phải để bụng rồi!
Lần này Lâm Hạ Ly thật sự bất mãn, giơ nằm tay lên chạy theo Chí Linh: “Anh có bản lĩnh thì đứng lại cho em!”
“Em có bản lĩnh thì đuổi kịp anh đo này!”
Hai người vây quanh Lâm Hòa Phong chạy vòng qua vòng lại, ai cũng không chịu nhượng bộ, khóe miệng Lâm Hòa Phong hơi nhếch lên, lắc lắc đầu.
Hai kẻ dở hơi này!
“Thế nào, ngày đầu tiên khai giảng đã quen được chưa?” Ra khỏi trường học ăn cơm, xe của Lâm Niệm Sơ sớm đã đậu ở chỗ đó, nhìn thấy ba người bọn họ anh chạy em đuổi, cậu mở miệng nói.
Lâm Hạ Ly tức giận bất bình chỉ vào Chí Linh: “Chú Niệm Sơ, anh Chí Linh ăn hiếp cháu!”
“Hả? Nó ăn hiếp cháu cái gì cơ?” Lâm Niệm Sơ nhíu mày, nhìn vào Hạ Ly, trên mặt mang theo ý cười.
“Cháu không có làm à, cháu chỉ hỏi con bé cái cậu trai tan học nói chuyện với con bé là ai, tự nhiên con bé thẹn quá thành giận, rõ ràng chính là có tật giật mình đói”
Ánh mắt của Lâm Niệm Sơ không hiểu sao lại tối sầm lại, nhưng trên gương mặt cậu ấy vẫn duy trì ý cười.
“Này, anh còn muốn ăn đòn đúng không!”
“Được rồi được rồi, đi ăn cơm đi, đừng làm rộn” Lâm Hòa Phong kéo kéo khóe miệng, vội vàng giữ chặt hai người nhét vào trong xe, ngăn cản bọn họ lại tiếp tục đánh nhau.
“Ăn cái gì?” ngón tay thon dài của Lâm Niệm Sơ đặt trên tay lái, cậu dịu dàng dò hỏi “Chú Niệm Sơ mời bọn cháu sao ạ?”
“Ừ, đương nhiên, coi như chúc mừng các cháu khai giảng”
“Cái này có gì để chúc mừng chứ” Lâm Hạ Ly thè lưỡi, không cho là đúng.
“Có ăn mà còn kén cá chọn canh, Niệm Sơ, cháu muốn ăn lẩu!” Chí Linh vui vẻ đề nghị.
“Đợi lát nữa còn phải học buổi tối đó, sao mà có thời gian cho anh ăn lẩu?” Hôm nay Lâm Hạ Ly nhất quyết đối đầu với Chí Linh, lập tức không lưu tình mà chọc thủng chân tướng.
“Đi ăn cháo đi!”
“Nước không hà, có gì ngon mà ăn” Chí Linh phản bác.
“Giảm béo biết không hả?” Lâm Hạ Ly mở miệng nói “Ấy chà chà” Chí Linh nghe thế thì lập tức đá mắt ra hiệu mà nhìn Lâm Hạ Ly: “Con bé trưởng thành rồi, biết phải giảm cân, nhất định là có người trong lòng! Có phải cái thăng bé hôm nay hay không? Em nói cho anh biết, anh đi giúp em thu phục!”