Những đoạn hội thoại sống động của các nhân vật dường như đã đưa Lê Nhật Linh trở về quá khứ, như được thần thông soi rọi, ký ức tràn về như sóng thủy triều!
Giống như khát vọng về khả năng, cũng như khát vọng kiến thức trong quá khứ, những cảnh quay đều là do cô tự mình trải qua, và trong đầu của Lê Nhật Linh dường như có thứ gì đó nứt ra khỏi vỏ, tóm lại dường như có một thế lực mạnh mẽ nào đó đã triệu hồi cô và khiến cô tỉnh lại hoàn toàn.
“Chủ tịch Lê! Chủ tịch Lê!”
Khả Nhi kêu mấy lần, nhưng không thấy Lê Nhật Linh phản ứng, không kìm được lại kêu lân nữa.
“Chủ tịch Lê!”
“Hả? Sao thế?”
Lê Nhật Linh mở to mắt, không hiểu nhìn cô ta, sau đó lại liếc nhìn các thành viên trong nhóm có mặt, cô thực sự có cảm giác nước mắt trực trào ra, bởi vì giờ phút này cô không còn thấy quen thuộc với họ nữa, mà là nhớ lại từng chút về họ, tên, quá khứ, câu chuyện của họ.
“Chủ tịch Lê, cô bị sao vậy? Mọi người đang chờ cô phát biểu đấy!”
Khả Nhi thấy Lê Nhật Linh hai mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi Lê Nhật Linh cúi đầu, chỉnh đốn một chút cảm xúc, sau đó ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nở nụ cười, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc.
Phần còn lại, chúng ta sẽ thảo luận vào một ngày khác. Tan họp!”
“Gì cơ?”
“Sao lại là ngày khác?”
“Chẳng phải thời gian rất gấp gáp sao?”
“Bỏ đi, chủ tịch Lê đã nói như vậy thì đương nhiên cô ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta cứ tan họp trước đi!”
Sau một hồi bàn tán, một đám người nhao nhao giải tán, Lê Nhật Linh chống tay trên bàn, cúi đầu.
Cảm thấy có động tĩnh xung quanh, cô ngẩng đầu lên và liếc nhìn.
“Khả Nhị, tại sao cô vẫn chưa rời đi?”
“Tôi, chủ tịch Lê, tôi lo lắng cho cô, không phải cô có chuyện gì đó chứ? Lúc nãy cảm xúc của cô có vẻ không ổn lắm”
“Tôi…”
Lê Nhật Linh nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt rơi lã chã trên bàn.
“Chủ tịch Lê, cô bị sao vậy?”
Khả Nhi lập tức đặt tập tài liệu xuống, lúng túng chạy tới đỡ lấy vai Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh khóc dữ dội hơn.
“Sao vậy nè? Chờ chút, tôi đi tìm chủ tịch Lâm.
Khả Nhi nói xong, quay người chuẩn bị rời đi “Không cần đâu!”
Lê Nhật Linh năm lấy tay trợ lý lắc đầu.
“Đừng tìm anh ấy, tôi không sao, chỉ là tôi phấn khích quá mà thôi!”
Cô biến mất năm năm, Lâm Quân đợi cô năm năm, cô thật sự không biết làm cách nào để đền đáp tình yêu này cho anh.
“Phấn khích, phấn khích vì điều gì?”
“Khả Nhị, tôi biết tên của cô, cô là Khả Nhi!”
“Khả Nhị, vâng, tôi chính là Khả Nhi, cô luôn biết là như vậy mà!”