Ngón tay Lê Nhật Linh lướt qua từng tác phẩm của mình, trong đầu chợt cô nhớ đến “Tuyết Chi Quốc” từng thấy khi ở Coler.
Sao sánh lại thì đặc điểm chủ đạo của.
“Tuyết Chi Quốc” là cách phối màu trắng. với chủ đề “Phong cách dân tộc”, thiết kế dùng hoa văn đóa hoa và vải gấm họa tiết hoa, nhưng phong cách thì không khác biệt lắm so với trước kial Bây giờ cô lại phát hiện người mình ngưỡng nộ lại là chính mình trước khi mất trí nhớ, cảm thấy hơi vi diệu.
Lê Nhật Linh cầm mấy tác phẩm cũ ngồi trên băng ghế, nghiên cứu chúng một cách nghiêm túc.
“Cốc cốc cốc!”
“Là anh đó hả!”
Lê Nhật Linh thả tác phẩm trong tay xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Quân một cái.
“Anh nghe Khả Nhi nói về chuyện của Christina, anh không ngờ cô ta lại dám làm lén lút sau lưng anh như vậy, nếu không nhất định anh sẽ không để cô ta được như ý muốn”
Lâm Quân tràn đầy áy náy và lo lắng.
“Điều này không trách anh được”
“Nhưng bây giờ em có lo được không?”
“So với trước khi mất trí nhớ thì tài năng thiết kế thiên phú của em không thay đổi, nhưng rất nhiều ý tưởng và phương pháp, cách thức gì đó cần phải mất rất nhiều thời gian đế rèn luyện thêm”
“Thời gian lần này gấp như vậy, chỉ có ba ngày. Họ muốn em làm ra một tác phẩm tốt hơn “Tuyết Chỉ Quốc”, đối với Lê Nhật Linh trước kia còn hơi khó khăn huống chỉ là bây giờ em vẫn chưa thể đạt được trạng thái cũ”
“Được rồi, chỉ vẽ bản thảo thiết kế mà thôi, cùng lãm là bị bọn họ nhận xét thẳng thắn một lần, cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa, không cần mặt ủ mày chau như thế”
Lê Nhật Linh vươn tay lên vuốt hàng lông mày nhăn lại của Lâm Quân theo bản năng, động tác xoa lông mày này khiến cả hai người họ sững sờ.
Mấy giây sau, hai người mới phản ứng lại được.
“Sao thế?”
Đột nhiên Lâm Quân nổi lên cảm giác quen thuộc, trong lòng hơi phấn khích, anh cũng phát hiện lê Nhật Linh sửng sốt vài giây.
“không có chuyện gì cả, chỉ là, vừa nấy…”
Lê Nhật Linh còn chưa nói hết câu, cô lại Sờ trán lâm Quân.
“Cảm giác này rất quen thuộc, hình như trước đây em đã làm rất nhiều lần rồi”
“Ngốc ạ, trước đây cứ mỗi lần anh cau mày là em đều làm như thế này, đương nhiên quen Lâm Quân không nhịn được véo má Lê Nhật Linh, mặc dù cô đã quên hết mọi chuyện nhưng trong tiềm thức vẫn nhớ tới cách mà bọn họ yêu thương nhau, thật tốt.
“Hóa ra là vậy”
“Anh mau rời khỏi đây đi”
“Tại sao? Muốn đuổi anh đi gấp như vậy?”
Lâm Quân không hài lòng nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình.
“Đương nhiên không phải, nhưng mà anh cứ ở đây thì em không thể tập trung học tập, nghiên cứu gì được!”
Lê Nhật Linh chỉ đồng hồ treo tường: “Thời gian rất gấp, nhất định phải giành giật từng giây”
“Hơn nữa, chiến thư cũng đến tay em rồi, em tuyệt đối không thể thua”
“Ừ, không sai, tuy răng em đã quên rất nhiều thứ nhưng tính cách này thì vẫn giống y hệt như trước kial”
Lâm Quân khen ngợi, nhảy từ trên bàn xuống, tiện tay xoa đầu cô một cái.