“Ồ, hóa ra là con gái của Tổng giám đốc Quân, không nghiêm trọng, không nghiêm trọng. Chỉ là vết thương có chút sâu, cần dưỡng một khoảng thời gian!” Bác sĩ kia nhìn thấy Lâm Quân đã lập tức tìm từ sửa lại làm Lâm Niệm Sơ không khỏi sạm mặt lại “Ừ, vậy đã làm phiền ông!”
“Mẹ, cha, đau!”
Hạ Ly nói xong vành mắt đỏ lên, tay đứt ruột xót, đây là đau thật.
“Không sao, Hạ Ly, nhịn một chút để bôi thuốc, rất nhanh sẽ hết đau!”
Lê Nhật Linh sờ tóc Hạ Ly an ủi.
Mặc dù rất nhiều thứ đều không nhớ ra, thế nhưng thứ như máu mủ này vẫn rất vi diệu, Lê Nhật Linh luôn có thể tìm thấy cảm giác thân thiết trong đám người này.
“Hạ Ly, Hạ Ly thế nào?”
“Cha mẹ vừa mới hỏi bác sĩ, Hạ Ly bị thương không nặng.”
“Đều tại mẹ, mẹ không nên để quả táo còn chưa gọt xong trên bàn. Haiz, lớn tuổi, cuối cùng sẽ xảy ra sai lầm” Hoàng Ánh nhìn tay của Hạ Ly tự trách nói.
“Ai nha, mẹ, mẹ nói gì thế?”
“Mẹ, mẹ có thể về nhà ở không?” Hạ Ly vân luôn yên lặng lại đột nhiên nhìn Lê Nhật Linh nói.
Lê Nhật Linh chỉ mình nhìn thoáng qua Hạ Ly rồi lại nhìn Lâm Quân một cái, trong mắt Lâm Quân cũng đầy sự chờ mong.
“Đúng rồi Nhật Linh, Hạ Ly bị thương, bảo mẫu trong nhà chăm sóc con bé mẹ cũng không yên lòng. Hay là con trở về đi, thế này mẹ cũng có thể yên tâm nhiều hơn” Hoàng Ánh ở bên cạnh trợ giúp, trong lòng tất cả mọi người đều mơ hồ có chút chờ mong.
“Thế nhưng mà…” Lê Nhật Linh nhìn ngón tay của Hạ Ly vẫn còn có chút do dự.
“Ai nha, mẹ, mẹ trở về đi, Hạ Ly thật sự, thật sự rất nhớ mẹ! Còn có hai anh trai đều muốn mẹ về nhà. Bằng không đám trẻ con bên ngoài đều cười chúng con, nói chúng con là đứa trẻ không có mẹ!” Hạ Ly tỏ vẻ tủi thân người khác nhìn thấy đều phải đau lòng, lời nói này càng làm cho trong lòng Lê Nhật Linh thương yêu không dứt.
“Đúng thế Nhật Linh, trở về đi! Nhà họ Lâm mới là nhà của con” Lâm Tư cũng mỉm cười nhìn cô với vẻ mặt từ ái.
Lê Nhật Linh bị khuyên nhủ thế này, cặp mắt của cô dời đến dời đi không biết để ở đâu, cuối cùng trằn trọc trên người Lâm Quân.
“Em muốn như thế nào cứ làm như thế đó, không sao hết, anh sẽ không ép buộc em”
Lâm Quân nhìn bộ dáng của cô nhẹ nhàng nói, Lê Nhật Linh cúi đầu yên lặng vài giây.
“Nếu tất cả mọi người hi vọng con trở về, vậy con trở về là được!” Đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn mọi người mỉm cười nói.
“Thật không mẹ?” Hạ Ly đã phấn khởi đến sắp nhảy dựng lên, nụ cười trên mặt của cô bé càng rạng rỡ, hầu như không nhớ đến sự đau đớn trên ngón tay mà khoa tay múa chân “Nè nè! Hạ Ly, cấn thận tay!” Lâm Niệm Sơ.
không khỏi căng thẳng nhắc nhở.
“Thật mà, làm sao mẹ lại gạt con chứ?
Con cẩn thận một chút” Trên mặt Lê Nhật Linh cũng lộ ra ý cười do bị Hạ Ly lây nhiễm.
“Vậy thì tốt quá, người cả nhà chúng ta đều luôn chờ đợi con trở về.” Trong mắt Hoàng Ánh cũng nổi lên ánh nướ: Mấy năm nay không phải bọn họ không nghĩ tới để Lâm Quân tìm một người mới sống cùng nhau đến hết đời, thế nhưng mỗi lần nhớ tới mấy đứa bé đều không đành lòng mở miệng, huống chỉ bọn họ biết tình cảm của Lâm Quân đối với Lê Nhật Linh vô cùng sâu sắc, chỉ sợ không dễ dàng tiếp nhận.
Hiện tại tốt rồi cô đã trở về, người một nhà cũng coi như có thể đoàn tụ.