Hoàng Ánh và Lâm Tư cũng cười híp mắt, Lê Nhật Linh đi lâu như vậy rồi, ở nhà có vui vẻ cỡ nào cũng vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhưng lại không dám nhắc tới cô, bây giờ đã tìm ra rồi.
Xa nhà trong ngày đoàn viên à, cũng đâu có muộn! Gia đình hòa thuận, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, câu này không sai tẹo nào, chờ Lê Nhật Linh quay về nhìn thấy con trai con gái bảo bối của mình không biết sẽ có cảm tưởng gì ha?
“Là chỗ này đúng không?” Lê Minh Nguyệt nhìn chỉ đường trong điện thoại, đi thẳng tới trước cửa nhà Lê Nhật Linh, cô ấy thấy quang cảnh đìu hiu văng vẻ thì có hơi nghỉ ngờ cảm giác phương hướng của mình.
Giúp việc dắt Hà Minh Dương, không nhịn được ho khan một tiếng rồi gật đầu. “Đúng là chỗ này rồi cô chủ, cô không đi nhầm đâu”
“Vậy thì tốt” Lê Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: “Tôi đã nói rồi mà, người thông minh đáng yêu lanh lẹ thiện lương như tôi sao có thể đi nhầm nhà được!”
Minh Dương ngẩng đầu lên, ngây thơ nói: “Mẹ à, vừa nấy chính mẹ còn nghỉ ngờ có phải chỗ này không mà”
“Đấy là mẹ xác nhận lại lần nữa thôi! Con dám vạch lá tìm sâu mẹ con hả!” Lê Minh Nguyệt không nhịn được ngồi xổm xuống, bóp bóp khuôn mặt múp míp thịt của Minh Dương.
“Cha nói nếu sai thì phải sửa lại, rõ ràng là mẹ sai rồi mà”
“Được lắm Hà Dĩ Phong, dám dạy hư con của bà đây à!” Lê Minh Nguyệt giả vờ bóp bóp khớp tay như thể “ngon thì nhào vỡ”.
Lúc nào về cô ấy phải dạy dỗ Hà Dĩ Phong cẩn thận mới được!
“Chào cô, xin cô nhường đường một chút”
“À, được được” Lê Minh Nguyệt đứng lên, định lùi lại thì chợt nhìn rõ cô gái trước mặt.
“Lê Nhật Linh!”
“Lê Nhật Linh? Cô biết tôi sao?” Hình như.
Lâm Quân kia có nói mình từng có tên là Lê Nhật Linh.
“Đúng đúng đúng! Lê Nhật Linh, em có nhớ ra chị không! Chị là Lê Minh Nguyệt đây!”
“Lê Minh Nguy: Lê Nhật Linh ngơ ngác lắc đầu. “Không biết “Thì ra là em mất trí nhớ thật! Chị còn tưởng là Hà Dĩ Phong lừa mình nữa chứ!” Hai mắt Lê Minh Nguyệt lập tức đỏ lên như cực kỳ tủi thân, thoắt cái khiến Lê Nhật Linh cảm thấy tay chân luống cuống, không hiểu sao cô lại hơi đau lòng.
“Em không phải cố ý quên chị, em chỉ là..”
Lê Nhật Linh muốn giải thích nhưng khôn biết mình nên nói gì, nói như thế nào, bắt đầu từ đâu.
Nước mắt của Lê Minh Nguyệt rơi lã chã, cô ấy gật đầu: “Em không cần giải thích đâu, chị biết mấy năm nay Lê Nhật Linh em như thế nào mà”
“Em vẫn ổn, không có gì..“Lê Nhật Linh sờ sờ mũi, đối mặt với Lê Minh Nguyệt cô có một loại cảm giác quen thuộc không sao lý giải được, rồi cũng không biết nói gì về điều đó.
Quan hệ huyết thống quả là một điều kì diệu.
Lê Minh Nguyệt gật đầu đồng ý, hẳng giọng một cái rồi bắt đầu giới thiệu bản thân:”“Chị là Lê Minh Nguyệt, là chị gái ruột của em, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, tóm lại chúng ta là người một nhà, đây là cháu trai của em” Lê Minh Nguyệt dừng lại một chút rồi ôm lấy Hà Minh Dương đến trước mặt Lê Nhật Linh:”Gọi dì nhỏ!”
“Dì nhỏ!” Giọng nói lanh lảnh của Hà Minh Dương vang lên làm trong lòng Lê Nhật Linh có chút ấm áp, cô không kìm lòng được mà vươn tay nhéo mặt của Hà Minh Dương, trong lòng cực ki thích thú.
“Nhật Linh, em rất thích trẻ con sao?”
Minh Nguyệt dò hỏi. Không sao đâu. Con của em vẫn đang ở trong nhà chờ em về, chúng ta đều rất hy vọng em có thể trở về”
“Trở về? Trở về nơi nào?”Lê Nhật Linh khó hiểu liếc nhìn sang Lê Minh Nguyệt.
“Trở về nhà của em, ở nơi đó có chồng và con của em”