Nói rồi ba người lại bắt đầu cúi người tìm trên mặt đất, giả vờ như đang tìm côn trùng. Kết quả ba cậu nhóc lại vì cúi đầu cùng một lúc mà đụng đầu vào nhau. Đau tới nỗi ai cũng ôm đầu rồi trách móc đối phương. Ngay cả Hạ Ly cũng không muốn nhìn nữa, mấy người này diễn kém quá đi mất.
“Được rồi đừng giả vờ nữa, đi qua đây đi”
Lâm Quân cười thầm một tiếng rồi giả vờ nghiêm túc gọi mấy đứa nhỏ qua. Mấy người xoa đầu, cho là có tin tức xấu gì đang chờ mình, người này liếc người kia một chút, đồng thời đều đi chậm lại.
“Ngồi xa như thế làm gì, cha cũng chẳng ăn các con”“
Chí Linh và Hòa Phong đi tới trước mặt Lâm Quân.
“Cha biết hôm nay bọn con đã đi đâu làm gì.”
“Cái gì cơ?”
Mấy đứa bé nghe thế thì ngẩng đầu lên rồi nhìn chăm chăm vào.
Lâm Quân với vẻ không dám tin.
“Hòa Phong, cũng không phải là cha nói con, con định hậu tạ kiểu gì đây hảt”
Lâm Quân cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc rồi lấy một tờ thông báo tìm người ra để xuống bàn trà.
“Đây…
Hòa Phong nhìn tờ giấy thông báo tìm người kia thì ngẩn cả ra. Lúc.
đầu cậu bé nghĩ chỉ cần tìm được mẹ là cha chắc chắn sẽ đưa tiền thù lao!
“Đây cái gì mà đây?”
Bây giờ đám nhóc không đoán được suy nghĩ và lập trường của Lâm Quân nên không dám nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn nhau.
“Cha, chúng con đều tin tưởng rằng Hòa Phong đã nhìn thấy mẹ, nên chúng con muốn thử xem sao.”
Hạ Ly kéo cánh tay của Lâm Quân, trong đôi mắt cô bé mang theo.
một chút cầu xin.
“Cha hiểu, các con đều đã dũng cảm đi thử, làm sao có thể thiếu cha được chứ?”
“Cái gì? Ý của cha là cha muốn đi chung với bọn con ư?”
Hạ Ly vừa nói vừa nhìn về phía các anh trai với vẻ không thể tin được. Rõ ràng là bọn họ cũng có chút kích động, sợ rằng mình nghe nhầm.
Cho đến khi Lâm Quân mỉm cười gật đầu thì mấy đứa nhỏ mới dám xác định đây là thật, kích động tới nỗi nhảy dựng lên.
Trong phòng khách lại khôi phục lại bầu không khí ồn ào náo nhiệt như lúc trước.
“Có cha tham gia thì hi vọng tìm được mẹ lớn hơn nhiều!”
“Đúng thế, tốt quá rồi”
Lâm Quân ngồi im nghe bọn nhỏ bàn bạc, anh nhếch miệng nở một nụ cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhật Linh, nếu như em thật sự còn sống thì cũng mau để cho mấy đứa nhỏ có thể tìm thấy em đi.
“Đúng rồi, sao cha lại biết hôm nay bọn con đi ra ngoài dán thông báo tìm người chứ?”
Sau khi mừng rỡ xong rồi thì Hòa Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Quân, dường như cậu bé muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh.
“Có phải là cha theo dõi bọn con đúng không?”
Hạ Ly chớp chớp mắt, cô bé hỏi với vẻ trêu ghẹo. Dù sao thì Hạ Ly cũng hiểu rằng ngoài miệng cha nói không tin nhưng cha chính là người hi vọng tìm được mẹ hơn bất kỳ ai.
Lâm Quân chột dạ ho khan mấy lần. Sáng nay khi anh đi về từ công ty thì đã không cẩn thận nhìn thấy mấy đứa bé đang dán quảng cáo, quyết định xuống xe đi theo. Mặc dù nói là trùng hợp nhưng đúng là cũng có chút ý muốn theo dõi.