Lê Minh Nguyệt thấy Lê Vân Hàng đi ra từ sau lưng Hà Dĩ Phong thì lên tiếng chào hỏi.
Lê Vân Hàng cố gắng hít sâu để bản thân bình tĩnh lại.
“Lê Minh Nguyệt, con phải gọi bằng chaI”
“Cái gì cơ?”
Lê Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Hà Dĩ Phong với vẻ không hiểu, nhưng anh ta chỉ gật nhẹ đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Lê Vân Hàng lấy kết quả xét nghiệm ra đưa cho Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt cầm báo cáo, trong lòng cô ấy đã đoán được gì đó, cô ấy nhìn thoáng qua Lê Vận Hành rồi lại cúi đầu nhìn báo cáo.
“Thật ra em không phải là con gái ruột của nhà họ Lê, khi còn bé em được nhà họ nhận nuôi mà thôi. Hôm trước, khi em sinh con cần truyền máu thì đám người Lê Đức Dương cũng ở đây, anh đề nghị bọn họ truyền máu cho em. Kết quả cũng có thể đoán được, là cha em tự mình đến nói chuyện này ra cho anh biết.”
Hà Dĩ Phong gật đầu rồi cười cười.
“Đúng là như vậy, cha bắt đầu tò mò, tại sao con cũng thuộc nhóm máu RH+. Hà Dĩ Phong đã xét nghiệm DNA cho chúng ta, chứng minh con chính là con gái ruột thất lạc của cha, là con gái của cha và Hạ Hi mẹ con. Năm xưa bởi cha bất cẩn nên con mới bị lừa bán tới thôn nhỏ trong núi, bị người ta nhận nuôi. Xin lỗi Minh Nguyệt, là do cha tới chậm, là do cha sai nên mới để cho con phải chịu nhiều cực khổ như vậy”
Nước mắt của Lê Vận Hành trực chờ trào ra, ông không nghĩ rằng mình còn có thể tìm được Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt không thể tin vào những gì mình nghe được, cô ấy cầm tờ báo cáo, bên trong là giấy trắng mực đen để cho cô ấy nhận ra chuyện này là thật. Tay của Lê Minh Nguyệt run lên, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt”
“Cha!”
Lê Minh Nguyệt lập tức nhào vào lòng Lê Vân Hành, than thở khóc lóc, toàn bộ những chuyện uất ức mà cô ấy phải chịu trong những năm vừa qua như được giải tỏa ngay trong giờ phút này. Cuối cùng Lê Minh Nguyệt cũng đã biết được vì sao mình ở nhà họ Lê mà không hề được một chút tình thương nào, bà Lê và Lê Đức Dương suốt ngày hạch sách mình. Lúc đầu cô ấy còn tưởng rằng bởi vì mình sống ở nông thôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, không ngờ rằng lại là bởi vì mình chẳng phải là con gái ruột của bọn họ.
“Xin lỗi Minh Nguyệt, đều là lỗi của cha!”
Lê Vân Hành vỗ vỗ lưng của Lê Minh Nguyệt, trong lòng ông đều là sự áy náy.
Lê Minh Nguyệt ở trong lòng Lê Vân Hành cứ mãi lắc đầu nhưng lại chẳng nói nên lời, cô ấy biết răng chuyện này không phải cứ phân bua ai đúng ai sai là có thể giải quyết.
Mọi chuyện đều có nhân quả, chuyện gì cũng có đạo lý và ý nghĩa của nó cả.
“Được đấy Hà Dĩ Phong! Cứ như thế lại có thêm một người cha! Con gái mà cha tìm mấy chục năm lại bị cậu giải quyết một cách nhẹ nhõm.
Lâm Quân nhìn vào bên trong rồi nhướng mày.
“Cậu làm gì thế, cha con người ta nhận nhau chắc chắn là có rất nhiều chuyện muốn nói, cậu đừng quấy rầy hai người họ”
Hà Dĩ Phong huých Lâm Quân, nhưng mình thì lại hướng về phía trước nhìn xem.
“Cậu nói tôi mà cậu làm thế à!”
Lâm Quân kéo Hà Dĩ Phong đi qua một bên, không cho tôi nhìn thì cậu cũng đừng hòng mà nhìn.
“Tôi khác cậu khác, tôi nhìn cha vợ với vợ mình thì sao chứ?”
Hà Dĩ Phong bị Lâm Quân kéo đi, anh ta không tránh ra được nên chỉ có thể kêu gào.
“Không được, gần đây IQ của cậu lên nhanh quá, sắp vượt cả tôi rồi.