Lê Minh Nguyệt sờ sờ lên cái bụng lớn của mình rồi nói với vẻ lo lắng. Những người phụ nữ có thai khác thì đều nôn nghén, nhưng từ sao.
khi Hà Dĩ Phong về nước thì đã chăm sóc Lê Minh Nguyệt một cách rất tỉ mỉ, ăn uống rất cẩn thận. Hơn nữa Lê Minh Nguyệt cũng là một người tham ăn, mặc dù lúc đầu cũng có nôn, nhưng sau này đỡ hơn lại càng bị Hà Dĩ Phong chiều đến nỗi muốn ăn gì ăn đó. Bởi vậy nên cân nặng cứ thế mà tăng lên, cũng may còn có cái cớ là mang thai, nhưng bây giờ cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi.
“Không sao, cho dù em có mập hơn nữa thì anh cũng không chê.”
Hà Dĩ Phong nói rất dịu dàng, anh lại gắp một miếng thịt để vào.
chén của Lê Minh Nguyệt với vẻ đắc ý.
“Dẻo miệng thật đấy.”
Lê Minh Nguyệt chu môi, cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Khi cô ấy đang nói chuyện thì Hà Dĩ Phong lại tiếp tục gắp thịt bỏ vào chén cô ấy.
“Đừng có gắp nữa, nếu cứ tiếp tục như thế này thì dù anh không chê em, em cũng ghét bỏ chính mình”
Lê Minh Nguyệt bê chén lên rồi giấu ra đăng sau lưng như một đứa nhỏ. Bởi vì bụng cô ấy đã lớn nên động tác có chút vụng về, khiến cho Hà Dĩ Phong cảm thấy rất bưồn cười.
“Anh cười cái gì?”
Lê Minh Nguyệt nhìn về phía Hà Dĩ Phong, cô ấy có chút xấu hổ.
“Được rồi Hà Dĩ Phong, vừa nãy còn bảo không chê em, bây giờ lại cười em đúng không.”
Lê Minh Nguyệt bỏ chén xuống rồi chu miệng lên với vẻ giận hờn.
“Nào có, vợ đừng tức giận, bây giờ trong bụng em còn có con của chúng ta, em tức giận thì đứa bé cũng sẽ không vui.”
Hà Dĩ Phong không cười nữa mà tỏ vẻ chững chạc đàng hoàng.
“AnhI”
Lê Minh Nguyệt còn cho là thật, cô ấy không dám ồn ào lớn tiếng nữa mà đưa tay sờ lên bụng.
“Con đừng nghe cha nói bậy, mẹ không tức giận đâu.”
Dáng vẻ chăm chú của Lê Minh Nguyệt lại thành công chọc cười Hà Dĩ Phong.
“Anh còn cười, anh còn cười à, tại anh hết đó.”
Lê Minh Nguyệt nhíu mày.
“Là anh sai, anh sai, em bình tĩnh nào.”
Hà Dĩ Phong giơ hai tay lên, mặc dù luôn miệng xin lỗi nhưng trên mặt của anh ta chẳng có chút nào là áy náy cả.
“Hừ, anh nhìn kìa, đứa bé đá em”
Lê Minh Nguyệt nhìn về phía bụng mình.
“Để anh xem nào”
Hà Dĩ Phong nghe thế thì đi qua rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Lê Minh Nguyệt.
“Ở đâu thế?”
“Ở đây này”
Lê Minh Nguyệt chỉ về phía thai máy.
“Chụt!”
Hà Dĩ Phong ngẩng đầu lên nở một nụ cười rồi hôn xuống chỗ có thai máy.
“Sao anh lại làm thế!”
Lê Minh Nguyệt thấy thế thì cười, sự không vui lúc nãy cũng đã tan thành mây khói.
“Em vui lên chưa?”
Hà Dĩ Phong cười rồi lại hôn lên bụng cô ấy mấy lần.