Bởi vì dùng trước đó dùng ánh mắt không tốt nhìn người ta nên ít nhiều cũng khiến người ta bị tổn thương, trong lòng Lê Nguyệt luôn có chút băn khoăn, luôn muốn làm chút gì đó, đền bù người ta.
“Không cần, tôi không khát”
Lâm Ảnh lắc đầu, dùng tay mò sờ phần băng vải quấn dưới quần áo của mình.
“À, bác sĩ nói cô bị thương không nặng, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt, cho nên trong khoảng thời gian này cô không cần làm gì cả, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi”
Lê Minh Nguyệt nhìn theo tay Lâm Ảnh, cười nói cho cô biết tình trạng của mình.
“Ừm”’ Lâm Ảnh gật đầu, cũng không biết nên nói gì cho phải, dù sao trước đó Lê Minh Nguyệt có đối chọi gay gắt với cô, bây giờ lại giống như biến thành một người khác, khiến cô có hơi không thích ứng được.
“Đúng rồi, đây là canh và đồ ăn tôi vừa bảo người làm trong nhà nấu cho cô, chắc cô đói bụng rồi, mau ăn một chút đi!”
Lê Minh Nguyệt ân cần mở túi ra, đẩy hộp cơm trước mặt Lâm Ảnh.
Lâm Ảnh nhìn hộp cơm rồi lại liếc mắt nhìn Lê Minh Nguyệt.
“Cô tên là Lê Minh Nguyệt đúng không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Thấy Lâm Ảnh nhìn mình, Lê Minh Nguyệt cho là trên mặt mình có dính gì, liền dùng tay lau đi.
“Thật ra cô không cần đối với tôi như vậy, những việc này tự tôi có thể làm được, nếu như cô vì trước đó làm tổn thương tôi, muốn bù đắp cho tôi, áy náy với tôi thì càng không cần đâu. Tôi chịu sỉ nhục đã nhiều, lời của cô vốn chẳng đáng là gì, huống chi, cô cũng nói đúng sự thật, tôi cũng có tâm tư không đơn giản với Lâm Quân, có điều tôi biết tôi không xứng với anh ấy, tôi cũng chỉ muốn tận sức cố gắng, giúp anh ấy một chút mà thôi.”
Lâm Ảnh cười khổ một cái, nói với Lê Minh Nguyệt.
“Thật xin lỗi, lúc ấy tôi kích động quá, tôi và Nhật Linh có quan hệ rất tốt, tôi cho cô là một người phụ nữ xấu muốn chiếm hết tất cả của chị ấy, nhất thời kích động, cũng không biết lựa lời, không ngờ cô lại còn nguyện ý cứu tôi và con tôi.”
Lê Minh Nguyệt chân thành xin lỗi, tay xẹt qua bụng của mình, hôm nay nếu không do Lâm Ảnh lấy thân cản cho mình, cô không biết mình và con sẽ thế nào! Trường hợp như vậy vẫn còn khiến cô sợ hãi trong lòng.
Nghe giọng nói thành khẩn của cô ấy, Lâm Ảnh cũng thuận theo nhìn về phía bụng của Lê Minh Nguyệt.
“Đứa nhỏ là vô tội” Lâm Ảnh thản nhiên nói.
“Cảm ơn cô!” Lê Minh Nguyệt mấp máy môi, cô ấy luôn yêu hận rõ ràng, cho nên thực sự xúc động với việc này, bây giờ cũng thật sự cảm kích Lâm Ảnh không thù dai.
“Minh Nguyệt.” Còn chưa nói chuyện xong, cha Lâm và Hoàng Ánh đã tới.
“Chuyện của cô, Quân nói đã nói với chúng tôi rồi. Nói thật, ban đầu tôi cũng không đồng ý lắm, nhưng mà vì ba đứa nhỏ thực sự ầm ï vô cùng, cho nên không còn cách nào, chỉ đành tạm thời đồng ý cho cô ở lại, không ngờ trời xui đất khiến thế nào cô lại cứu được cả Lê Minh Nguyệt, cũng có chỗ đền bù với chuyện của Nhật Linh. Có chúng tôi nói trước, có thể sẽ khiến cô mất lòng, nếu như cô đã vào nhà họ Lâm chúng tôi mà có bất kỳ ý nghĩ xấu nào, hoặc là không đối xử tốt với mấy đứa nhỏ, vậy thì Hoàng Ánh tôi sẽ không thể cho cô ở lại được”