Nhưng dù sao chúng còn nhỏ quá, huống hồ, cuộc điện thoại hôm qua của Hạ Ly khiến anh càng khẳng định ý nghĩ muốn bảo húng hơn.
Chúng nhỏ thế, đáng lẽ nên có tuổi thơ thật đẹp đẽ, chứ không phải là gánh chịu nỗi đau.
“Cảm ơn!”
Lâm Ảnh cúi người với Lâm Quân, điều này khiến Lâm Quân hơi ngạc nhiên.
“Ừm, tôi đi trước đây”
Lâm Quân nhìn khuôn mặt giống hệt với Lê Nhật Linh này, trong lòng lại hơi thấy thương cả, không nhịn được mà muốn trốn chạy khỏi đây.
“Này, Lâm Quân, lúc nào trở về? Bọn tôi có phát hiện mới!”
Hà Dĩ Phong gọi điện thoại tới rất đúng lúc, nghe giọng anh ta có sự vui mừng, Lâm Quân cong khoé môi, đi ra khỏi sân bay.
Lâm Ảnh nhìn bóng lưng anh, thờ dài, nghe tiếng phát thanh báo giờ check in, nhìn vé máy bay một cái, quay người đi vào dòng người.
“James quả nhiên đang vội vàng tìm người hợp tác như cậu nghĩ, nhưng vì tiền vốn có hạn, mục tiêu họ xác định không lớn, nhưng đủ để giải quyết vấn đề tạm thời trước mắt”
Hà Dĩ Phong nói trong điện thoại, Lâm Quân đeo tai nghe, như đang nghe cậu ta nói chuyện, cũng như đang nghĩ ngợi gì đó.
“Ông ta muốn lật ván cờ dễ thế, đúng là mơ, bây giờ chúng ta có đủ tiền bạc, nhân lực để đấu với ông ta, xem ông ta chống chọi được bao.
lâu, đợi tôi, tôi qua ngay”
“Tôi đợi câu này của cậu mãi, chúng ta làm một trận lớn”
Nghĩ tới cảnh James thất bại hoàn toàn, Hà Dĩ Phong sảng khoái vô cùng, vươn vai một cái, đâu đâu cũng thấy thoải mái.
“Tổng giám đốc James, đã làm xong, đại diện công ty Bắc Hải, Vals đã đồng ý gặp ông, thời gian là ba giờ chiều mai.”
Trợ lí vui vẻ đi vào phòng làm việc của James, báo cáo tình hình và tin tốt cho James nghe.
“Tốt, trời không tuyệt đường người mài!”
James cười hài lòng, dường như đã nhìn thấy hình ảnh mình lại phất lên.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc James, còn có chuyện này”
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt trợ lí hơi xấu.
“Hôm nay người được sắp xếp ở cục cảnh sát báo cáo, Lâm Ảnh đã bị đưa đi, vả lại là tự Lâm Quân đi đón”
“Quân cờ Lâm Ảnh này đã bỏ đi rồi, cô ta biết nhiều quá, bây giờ có Lâm Quân bảo vệ, cơ hội ra tay của chúng ta ít hơn rồi, ngay lúc này, có quá nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, đừng manh động thì hơn, chỉ cần cô ta không làm hỏng chuyện thì tha cho cái mạng hèn của cô ta vậy!”
“Tôi hiểu rồi, Tổng giám đốc .James còn chuyện gì cần sai bảo.
không?” trợ lí gật đầu, mở miệng nói.
“Còn có một chuyện, cần cậu đưa người về nước làm một chút!”
James xoay nhẫn trên ngón cái, sắc mặt lộ ra sự nguy hiểm, dường như một con rắn đang chuẩn bị cắn người trong đêm đen.
“Chuyện gì ạ?”
“Lần này Hà Dĩ Phong làm hỏng chuyện của chúng ta, không dạy dỗ cậu ta một chút thì tôi không thể nhịn được” James nở nụ cười độc ác.