“Xị!” Lâm Quân khinh bỉ trợn mắt một cái, nhưng trong lòng vẫn rất tán thưởng Hà Dĩ Phong, dù so lần này anh ta đã giúp anh không ít.
“Này, cậu đừng có ăn mà quên mình thế, điện thoại cậu đang reo kìa?”
Lâm Quân dùng tay gõ lên mặt bàn, hơi cạn lời với Hà Dĩ Phong, cậu ta không chú ý, vừa nhìn đã biết rốt cuộc đang đói tới mức nào.
“Ồ!” Hà Dĩ Phong thản nhiên cầm giấy lau miệng, sau đó mới cầm điện thoại, trông tao nhã hơn lúc ăn nhiều.
Đột nhiên biểu cảm đang bình thản lộ ra một tia sáng, sau đó ngẩng đầu giơ điện thoại lên nhoẻn miệng cười.
Lâm Quân vừa nhìn màn hình, thế mà lại là James, lúc này ông ta đột nhiên gọi điện cho Hà Dĩ Phong khiến Lâm Quân thấy rất tò mò.
“Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới liền!”
Hà Dĩ Phong hăng giọng, giả vờ nghiêm túc.
“Alo, Tổng giám đốc .Jamesl”
“Muốn lấy tiền, lập tức tới toà án kí tên!”
Giọng điệu của James bình thản lại có sự không cam lòng, tuy rõ ràng đang không vui nhưng dù sao cũng đã đồng ý, tự nhiên phải trả một khoản nợ lớn, chẳng ai vui vẻ nối, huống chỉ là người ham tiền như James.
Hà Dĩ Phong nắm tay trước ngực, làm động tác thắng lợi với Lâm Quân, trên mặt là biểu cảm vui mừng, Lâm Quân lập tức đoán được đại khái, gật đầu với Hà Dĩ Phong, không nhịn được mà cong khoé môi.
“Được, không ngờ Tổng giám đốc .James lại nghĩ thông nhanh thế, tôi sẽ tới ngay”
Dù đang vui mừng, Hà Dĩ Phong cũng che giấu sự kích động của bản thân, cố tỏ ra đàng hoàng mà trả lời, khiến có người không nhịn được mà cười.
“Hừi” James ở đầu dây bên kia hừ một tiếng với Hà Dĩ Phong, lập.
tức ngắt điện thoại.
“Đừng cười nữa, đi thôi!” Hà Dĩ Phong ngoắc tay.
“Sao thế, không ăn nữa hả?”
Lâm Quân chỉ bàn đồ ăn, trêu chọc.
“Ai da, đi thôi đi thôi, cả đống tiền thế, quan trọng hơn ăn cơm nhiều!”
Bộ dạng ham tiền của anh ta khiến mặt Lâm Quân đen lại, nhưng vẫn đứng dậy rời đi.
“Tổng giám đốc .James, không ngờ chúng ta gặp lại nhanh thế”
Hà Dĩ Phong nhìn thấy James từ xa, tuy rằng đang mặc đồ tay, nhưng sắc mặt lại không ra đâu vào đâu, .James nhìn theo hướng tiếng nói, thấy Lâm Quân và Hà Dĩ Phong, mặt lạnh đi, ông ta hoành hành trên thương trường bao nhiêu năm như thế, giờ lại để mắc bẫy của hai thằng thanh niên.
James vừa nghĩ tới chuyện này lại tức, ông ta đã đánh giá thấp khả năng của Lâm Quân và Hà Dĩ Phong.
Càng đánh giá thấp Lê Vân Hàng, tưởng ông ta định từ bỏ LX để đối đầu với mình thật.
“Nghe nói Tổng giám đốc .James bị ngất, bây giờ sắc mặt lại xấu thế này, không nghiêm trọng chứ?”
Thấy James không quan tâm tới mình, Hà Dĩ Phong lai cứ cố đi lên nói chuyện, sắc mặt quan tâm lo lắng như thật.
“Không chết được!”
James hừ một tiếng, trợn mắt với Hà Dĩ Phong.
“Vậy thì được, vậy thì được, Giám đốc James là nhân vật phản diện khó gặp trong trăm năm, tiền đang nợ vẫn chưa trả xong, sao mà chết nhanh thế được? Đúng không hả Lâm Quân!”
Hà Dĩ Phong quay đầu nhìn Lâm Quân một cái, bỗng chốc cười ha ha.