“Đây là chuyện đương nhiên, chúng tôi sẽ không đổ oan người tốt, nhưng chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho người xấu”
Allen nhìn James.
“Cảnh sát Allen làm việc công bằng, tôi rất yên tâm, vậy thì phiền ngài rồi”
James giả bộ, nói, khiến trong lòng Lâm Ảnh thấy bưồn nôn, nếu không phải sợ rắc rối, giờ cô ta chỉ muốn xông lên cắn James hai phát.
“Đương nhiên!”
“Vậy cảnh sát, tôi xin về trước”
Allen chưa kịp nói gì, James đã đứng dậy.
Lâm Ảnh thấy thả James đi dễ dàng thế thì hơi sốt ruột.
Allen xua tay, bảo cô yên lặng.
“Sir, thế nào?”
Thư kí bên cạnh hỏi.
“Thế nào là thế nào, bây giờ ông ta có chết cũng không nhận, giờ chúng ta chỉ có nhân chứng là không đủ, cần có vật chứng mới có thể khởi tố ông ta”
Allen đặt tay sau gáy, nhìn trần nhà vẻ phiền muộn.
“Vậy chúng ta cứ ngồi đợi thế này sao?”
Nghĩ tới việc để James tự do ngoài vòng pháp luật, Lâm Ảnh tức giận nói.
“Cô Lâm đừng lo, cảnh sát chúng tôi đang dùng hết sức tìm chứng cứ, còn cô, sức khoẻ yếu, bây giờ chứng cứ không đủ, cô lại là thân phận người bị hại, bây giờ có thể ra cục công an trước, không cần ở trong này, có vấn đề gì chúng tôi sẽ báo cho cô.”
Nghĩ tới Lâm Ảnh ở đây, Allen bỏ tay xuống, nghiêm túc nói.
“Không cần, tôi giờ không đi đâu được, cũng không có chỗ để đi, James coi tôi như cái gai trong mắt, sau khi ra ngoài, chắc chắn sẽ nghĩ cách trừ khử tôi, vả lại ai bảo tôi là người bị hại, ban nãy không phải tôi nói ra nhiều tội thế sao? Tôi cũng có tham gia”
Lâm Ảnh lắc đầu, nói lớn tiếng, đối với cô ta mà nói, bây giờ không đâu an toàn bằng cục cảnh sát.
“Được thôi, vì sự an toàn của cô Lâm, cô có thể ở lại đây”
Allen quay người nhìn hai cảnh sát sau lưng Lâm Ảnh, hai người nọ hiểu ý, đưa Lâm Ảnh vào phòng xét hỏi.
“Sir, anh Lâm Quân đến rồi”
“Ồ, để anh ta vào đi”
Allen thu dọn văn kiện trên bàn, làm tư thế mời Lâm Quân ngồi xuống.
“Thế nào?”
Lâm Quân vừa ngồi xuống đã bắt đầu hỏi.
“Chuyện bạn lâu năm giao phó, đương nhiên tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi đã quen James bao nhiêu năm nay, ông ta vẫn luôn là một tên khó đối phó, muốn lật đổ ông ta, chỉ mình Lâm Ảnh là không đủ.”
“Vẫn có chuyện cậu làm không nổi hả?”
Lâm Quân đấm vào ngực Allen, anh và Allen là bạn đại học, điều khác biệt là sau đó Allen tới nước Mỹ du học, học xong không ngờ lại làm cảnh sát.
Lần đầu tiên khi cứu Lâm Ảnh, anh gặp anh ta, hai bên giật nảy mình.
Nhưng lúc đó tình hình cấp bách, không kịp hàn huyên.
“Không phải tôi không làm được, mà lại James cứng mồm lắm, Lâm Ảnh vạch mặt ông ta mà ông ta có chết cũng không nhận, chúng tôi là cảnh sát, làm theo trình tự rõ ràng, không thể bức cung ông ta được, phá án phải có chứng cứ! Cậu chủ của tôi ơi!”
Huống chỉ vòng giao tiếp của James rất phức tạp, nếu như chọc vào ông ta thật thì cũng đúng là khó.
Allen cười cười, đặt một ly nước nóng trước mặt Lâm Quân, bản thân nửa ngồi trên bàn.
“Chứng cứ?”
Lâm Quân đảo mắt, tiếp tục nói: “Chuyện này đơn giản!”
“Đơn giản!”
Allen kích động đến mức suýt thì ngã khỏi bàn, quen biết xã giao với James lâu thế rồi, anh ta vẫn luôn biết Allen chẳng phải hạng dễ chọc vào.
Khổ nỗi không có chứng cứ, mấy lần rồi vẫn để ông ta trốn được tội “Đúng, đơn giản, tôi cung cấp chứng cứ cho các cậu, nhưng bây giờ cậu phải tìm cách khống chế ông ta, không thể để ông ta bỏ trốn. Nếu không hậu hoạ khôn lường.”
“Chuyện này đơn giản, dù bây giờ vẫn chưa có chứng cứ đủ, nhưng bây giờ ông ta đã bị tình nghi, chúng ta có quyền giám sát ông ta, cậu yên tâm, tôi sẽ thông báo nhất cử nhất động của ông ta cho cậu”
Allen nhảy xuống khỏi bàn, búng tay một cái nói.
“Nhưng có một câu tôi không thể không hỏi, rốt cuộc tại sao James lại rắp tâm muốn hại cậu? Còn cả chị dâu nữa! Chuyện này là thế nào?
Cậu cướp vợ người ta hả? Không đúng, tính tuổi thì chắc cậu không thích, hay là cậu cướp con gái người ta?”