“Cậu bình tĩnh trước đã, bước đầu tiên chúng ta làm đã có hiệu quả, đợi khi James ra toà, để chúng khuynh gia bại sản, James không phải sẽ rất dễ đối phó sao?” Hà Dĩ Phong duy trì sự bình tĩnh phân tích từ từ với Lâm Quân, quả thực có tác dụng, Lâm Quân không còn sốt ruột như trước đó nữa.
“Lâm Quân?”
“Tôi không sao rồi” Lâm Quân thở dài, mở miệng nói.
Hà Dĩ Phong cũng gật đầu, từ khi Lê Nhật Linh mất tích, tính tình Lâm Quân trở nên cáu gắt vô cùng, anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Ảnh, chỉ là anh lo cứ như thế tiếp, e là Lâm Quân sẽ dễ dàng bị James khống chế.
“Vậy thì tốt”
“Bên LX, rất có thể James sẽ phái người điều tra thân phận của cậu, bây giờ mình cậu ở bên đó, phải cẩn thận hơn, tôi sẽ giúp cậu trông chừng Lê Minh Nguyệt, không để cô ấy xảy ra chuyện gì đâu”
“Cảm ơn nhé, người anh eml”
“Phải là tôi cảm ơn cậu, bây giờ vẫn phải để cậu đi nước Pháp”
“Cho nên đợi khi cô ấy sinh xong, tiệc đầy tháng cậu phải cho tôi lì xì thật to đấy”
“Không thành vấn đề, về mời cậu uống rượu!”
“Biết rồi biết rồi, vậy tôi cúp máy nhé, chuyện Lê Nhật Linh, cậu ép tin tức cũng không có ích, tốt nhất là để người đó tự ra mặt làm rõ”
Một câu của Hà Dĩ Phong khiến anh bừng tỉnh, Lâm Quân gật đầu ngắt điện thoại Không sai, chuyện này nguyên do là Lâm Ảnh, nói như thế, có phải chỉ khi tìm thấy Lâm Ảnh, để cô ta ra mặt giải thích mới giải quyết được.
Lâm Quân vừa nghĩ. Vừa tìm điện thoại của mình, anh không lưu số của Lâm Ảnh, nhưng mà vẫn may, trên danh sách cuộc gọi có số của Lâm Ảnh gọi tới lần trước.
Lâm Quân mở điện thoại, gọi lại.
Anh biết có thể làm thế này là không công bằng với Lâm Ảnh, dù thế nào, cô cũng chỉ là một cô gái, Lê Nhật Linh không chịu được tổn thương, để cô ta ra mặt có thể sẽ đem tới chút tác dụng phụ.
Nhưng vì Lê Nhật Linh, anh không quan tâm được nhiều thế, anh có thể cho cô ta một món tiền lớn để cô ta rời đi, dù thế nào cũng được.
Nhưng gọi đi gọi lại nhiều lần Lâm Ảnh vẫn không bắt máy, Lâm Quân thấy hơi nóng lòng.
Anh bắt buộc phải xử lí hết những chuyện này, đợi Lê Nhật Linh có thể về bất cứ lúc nào.
Sau khi không biết bao nhiêu lần không bắt máy, cuối cùng cũng có người nhấn nút nghe máy, Lâm Quân vừa chuẩn bị nói chuyện, bên đó đã vang lên giọng đàn ông: “Mẹ nó chứ, phiền chết được, nửa đêm không để người ta ngủ hả, con ả Lâm Ảnh đã bị khống chế rồi, đừng tìm nó nữa, cút!” nói xong liền cúp máy.
Lâm Quân ngẩn ra rồi mới phản ứng được có lẽ Lâm Ảnh đang ở nước Mỹ, bên đó lệch múi giờ với thành phố Hà Nội, bây giờ chắc đang nửa đêm.
Nhưng người đàn ông này nói Lâm Ảnh đã bị khống chế?
Lâm Quân rơi vào trâm tư.
James khống chế Lâm Ảnh, còn muốn dùng cô ta để làm gì? Hoặc là chẳng qua biết bản thân sẽ tìm Lâm Ảnh để cô ta giải thích tất cả, nên mới nhốt cô ta lại?
Nhưng dù thế nào, bây giờ anh dường như không thể làm gì được, kẻo bên nước Pháp xảy ra chuyện.
Lâm Quân năm tay lại, bây giờ điều duy nhất anh làm được là chờ đợi