“Sao có chuyện này được, trước kia tôi luôn không nghi ngờ bản hợp đồng này, là bời vì tôi tin rằng Lê Vân Hàng nhất định sẽ không nỡ phá huỷ LX, không thể nào dùng cả sự sống còn của LX để đối đầu với tôi”
James nhíu mày, ông ta hiểu Lê Vân Hàng, Lê Vân Hàng chắc chắn sẽ không làm thế.
“Nhưng sếp, tôi luôn cảm thấy lần này chúng ta có được LX quá dễ dàng, còn cả sự tăng vụt của cổ phiếu, nghĩ lại mới thấy kì lạ”
“Cờ đi sai một nước thì thua cả bàn, bây giờ ông lập tức tra rõ ngọn ngành của thương nhân tự xưng là con nhà giàu nhất Đông Nam Á cho tôi, càng nhanh càng tốt”
James hơi kích động, điếu thuốc trong tay hơi run lên.
“Vâng, vâng, tôi đi làm ngay, tôi đi làm ngay”
Cách màn hình điện thoại, Robert vẫn cảm nhận được sự tức giận của James.
“Nếu đã muốn chơi trò này với tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
James quơ tay một cái, toàn bộ văn kiện trên bàn đều văng ra đất, phẫn nộ không thể kìm chế được.
“Diêm Tư!”
“Ông chủ!”
Diêm Tư ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng .James thì lập tức nhảy xuống khỏi giường.
“Đàng hoàng chút cho tôi „ Diêm Tư mắng Lâm Ảnh đang bị trói nằm trên giường, miệng Lâm Ảnh bị nhét đồ, không nói được gì, chỉ có thể kêu lên tiếng hu hu với Diêm Tư.
Diêm Tư mắng mỏ một câu, đi ra khỏi phòng.
“Đã khống chế được Lâm Ảnh chưa?”
“Ông chủ yên tâm, con ả đó không thoát khỏi tay tôi được đâu.”
Diêm Tư nói với đầu bên kia điện thoại bằng giọng cung kính, mắt nhìn trong phòng, nở nụ cười đắc ý.
“Tốt lắm, nếu như ả ra ngoài làm hỏng chuyện của tôi, tôi sẽ hỏi tội cậu”
“Vâng, vâng, ông chủ yên tâm”
James nhíu mày.
“Đây không phải là Lê Nhật Linh sao?”
Một ngày mới, trên trang đầu các báo của thành phố Hà Nội và thành phố Marseille đều có thể nhìn thấy hình ảnh của Lê Nhật Linh, nói chuẩn ra thì là Lâm Ảnh, nhưng trên tiêu đề lại là Lê Nhật Linh.
Tiêu đề báo của thành phố Hà Nội là “Phu nhân giám đốc tập đoàn Lâm Thị Lê Nhật Linh rơi xuống vực, mất trí nhớ trở thành đào hát”
Mới sáng sớm, Hà Dĩ Phong cầm lấy tờ báo, gần như không tin vào mắt mình.
Người phụ nữ trên báo không phải Lê Nhật Linh thì là ai? Nếu như là Lê Nhật Linh, sau khi Lâm Quân biết được thì sao mà chịu nổi, anh ta cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng, do dự có nên gọi điện cho Lâm Quân không.
Lúc này, điện thoại đột nhiên kêu lên.
“Alo, Hà Dĩ Phong, là tôi.”
“Bác Lê!”
“Tin tức sáng nay cậu xem chưa? Rốt cuộc là chuyện gì thế? Lê Nhật Linh con bé?”
Một tay Lê Vân Hàng cầm tờ báo, mắt không tin nổi vào bức ảnh lớn, sau đó xoa xoa mắt mình, cảm giác như nước mắt trào ra.
“Bác Lê, tôi cũng vừa nhìn thấy báo, tôi cũng không biết chuyện này là thế nào, nhưng bác đừng lo, tôi sẽ gọi điện hỏi Lâm Quân ngay, xem cậu ấy nói thế nào.