Lời nói của Hạ Ly vô tình chọc cười Lâm Quân và Lê Minh Nguyệt.
“BÉ Hạ Ly cũng rất xinh đẹp!”
Lê Minh Nguyệt nhìn những lọn tóc trên đầu Hạ Ly, vây cô bé đến để giúp buộc chúng lại.
“Hạ Ly đẹp, nhưng không bằng dì Vy Nhiên”
Hạ Ly lắc đầu, thịt trên mặt cũng chuyển động theo, đôi mắt nhỏ rất nghiêm túc.
“Dì Vy Nhiên đẹp hơn mẹ của cháu sao?”
Lê Minh Nguyệt tiếp tục hỏi, cô chỉ muốn trêu đùa một chút, nhưng không nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Quân tắt đi.
“Mẹ và dì Vy Nhiên…”
Hạ Ly cau mày, như là đang nghiêm túc cân nhắc lựa chọn.
“Mẹ trông đẹp hơn”
Sau khi suy nghĩ câu trả lời, Hạ Ly phấn khích nói.
“Ừ, sau này Hạ Ly cũng sẽ đẹp giống mẹ” Lê Minh Nguyệt bóp má cô bé cười nói.
“Tất nhiên Hạ Ly sẽ đẹp mắt như mẹ”
“Được rồi, tóc đã cột xong, chúng ta đi chơi.”
Lê Minh Nguyệt buông Hạ Ly ra, nhìn cô bé cùng hai anh trai, nụ cười trên mặt ấm áp, không khỏi mong chờ đứa nhỏ trong bụng.
Lê Minh Nguyệt bỗng ý thức bầu không khí kỳ quái, nhớ ra Lâm Quân còn chưa nói chuyện, quay đầu lại thấy anh đang ngẩn người nhìn ba đứa trẻ, chính xác là đang nhìn Hạ Ly một cách sững sờ.
“Lại nhớ cô ấy?”
Lê Minh Nguyệt ngập ngừng hỏi.
“Ừm”
Lâm Quân nhìn lại cô, cười cười rồi tiếp tục nhìn Hạ Ly, thật khiến người ta xót xa.
“Hạ Ly càng ngày càng giống Nhật Linh”
Lê Minh Nguyệt nhìn theo ánh mắt của anh, thế giới của trẻ em luôn tràn ngập ánh nắng, và chúng cũng luôn vui vẻ hớn hở.
“ừ”
“Lâm Quân, trên thực tế, chúng tôi đều biết anh trong lòng khó chịu.
Chúng tôi đều biết vấn đề. Nhưng đừng kìm nén quá. Hành vi gần đây của anh rất bất thường”
Cô nhìn Lâm Quân lo lắng nói.
“Tôi không sao. Tôi tin Nhật Linh vẫn còn sống. Tôi nhất định sẽ tìm thấy cô ấy. Tôi và con tôi sẽ chờ đợi cô ấy. Vê phần .James, tôi nhất định sẽ không để anh ta yên”
Vẻ mặt của Lâm Quân trở nên thô bạo, Lê Minh Nguyệt biết những gì anh nói là sự thật.
“Nhưng có bao giờ anh nghĩ Nhật Linh không thể trở lại”
Mặc dù Lê Minh Nguyệt không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng dựa vài vào cảm tình cùng Lê Nhật Linh, cô cũng không muốn Lâm Quân một mực tự mình tê liệt.